Hạ Thiên Tường tỉnh rồi.
Nhìn thấy 5 chữ này, Tô Nhược Hân ‘xoạt’ một cái ngồi dậy.
Dụi mắt, xem lại lần nữa, trên màn hình điện thoại vẫn là câu ‘Hạ Thiên Tường tỉnh rồi’ kia.
Không, chuyện này không thể nào.
Cô bây giờ còn chưa có luyện tốt Cửu Kinh Bát Mạch Pháp.
Bởi vì lục phủ ngũ tạng chịu tổn thương, cho nên chỉ có thể đồng thời khôi phục cơ thể và tiến bộ từng ngày.
Nhưng cách lúc luyện thành còn cần khoảng nửa tháng.
Vậy nên cho dù bây giờ muốn ra tay, cũng không cứu tỉnh được Hạ Thiên Tường.
Nghĩ tới đây, Tô Nhược Hân lập tức gửi một tin “không thể nào”.
Tuy nhiên, Tô Nhược Hân mới gửi xong thì Phương Tấn giống như đang đợi ở đó, lập tức lại gửi lại một tin: “Có người lẻn vào phòng ngủ của cậu Hạ, cậu Hạ bị thương rồi, cô Tô, cô có cần bây giờ qua xem thử cậu Hạ không?”
“Hạ Thiên Tường bị thương thì nên mời bác sĩ.
” Tô Nhược Hân lạnh nhạt, bởi vì nhìn ý tứ trong lời này của Phương Tấn, Hạ Thiên Tường chắc là bị ngoại thương, cho nên mời bác sĩ thực dụng hơn cô.
Ngày mai thứ 7, cô đã đồng ý ngày mai tới, với lại tối nay quá muộn rồi, muộn như vậy cô bắt taxi tới cửa lớn của khu biệt thự cũng không vào được.
Cho dù an ninh của khu biệt thự ở sườn núi rất tốt, cho dù là có đèn đường, cô cũng không muốn một mình đi trên con đường tối om.
Lần này, Phương Tấn chắc là cảm thấy đề nghị của cô có lý, không có trả lời lại.
Tô Nhược Hân chỉnh điện thoại sang chế độ selfie, ở trước camera nhìn mắt của mình, sưng rồi.
Vừa rồi khóc quá lâu rồi.
Cô thật vô dụng, biết rõ nhà họ Tô không coi cô là người nhà, cô vậy mà vẫn mong chờ.
Thật ngốc.
Ba mẹ ruột và chị ruột, luôn cho rằng là người thân thiết nhất, kết quả luôn làm cô tổn thương.
Không ngủ được, Tô Nhược Hân dứt khoát không ngủ nữa, nhìn cái chăn bị nước mắt làm ướt, bắt đầu lột vỏ ra.
Nếu không ướt ướt đắp lên người rất không thoải mái.
Dưới tầng, đột nhiên truyền tới giọng nói của dì quản lý ký túc: “Tô Nhược Hân, mau xuống tầng, có người tìm.
”
Tô Nhược Hân tiếp tục lột vỏ chăn, lột xong giặt sạch, nhân cuối tuần ký túc không có ai mau chóng phơi khô.
Còn người đến tìm cô, nhất định là Tô Thanh Hà và Trần Ngọc Thúy không chết tâm.
Cô sẽ không gặp bọn họ nữa.
Vừa nghĩ đến bọn họ, mũi của cô lại cay, nước mắt lã chã rơi xuống.
Trước đó cảm thấy câu có mẹ sinh mà không có mẹ dạy dỗ là mắng người.
Có điều lúc này dùng trên người cô, tuyệt đối chính xác.
“Cốc cốc! ” Cửa của ký túc vang lên.
Tô Nhược Hân khịt mũi: “Dì ơi, cháu không muốn gặp bọn họ, bảo bọn họ đi đi.
”
Sau đó là âm thanh dì quản lý ký túc cầm chìa khóa mở cửa.
Cửa mở rồi.
Không khí trong lành bay vào.
Tô Nhược Hân không quay đầu lại, trực tiếp nói: “Dì, đó không phải là ba mẹ của cháu, cũng không phải chị của cháu, cháu không muốn gặp.
”
“Tô Nhược Hân, là một cậu họ Lục, cậu ta nói cháu quen biết cậu ta, cháu xem! ”
Tô Nhược Hân hơi sững người, có chút không tin mà xoay người, lướt qua dì quản lý ký túc nhìn xuống dưới tầng, quả nhiên một ánh mắt thì nhìn thấy Phương Tấn ở dưới tầng, nếu đây không phải là ký túc xá nữ sinh, cô dám chắc chắn Phương Tấn nhất định sẽ đi thẳng lên.
Mà dì quản lý ký túc nhiệt tình như vậy, tuyệt đối là vì Phương Tấn.
“Xin lỗi, tâm trạng của tôi không tốt, không muốn đi đâu hết, anh Phương, anh về đi.
” Mặc kệ, cô bây giờ thật sự không muốn đi đâu hết.
Hạ Thiên Tường sống hay chết cô cũng không muốn quan tâm.
Nhưng cô mới xoay người thì nghe Phương Tấn nói: “Cô Tô, cậu chủ bị thương rồi, lúc hôn mê nói mớ, cứ gọi tên của cô, cô xem cô có thể! ”
Tô Nhược Hân sửng sốt, Hạ Thiên Tường hôn mê bất tỉnh không thể biết tên của cô chứ: “Anh ta nói mớ gọi tên của tôi?”.