CHƯƠNG 513
Mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đứng trước giường, trên đầu giường bày rất nhiều máy móc.
Xem ra ông cụ Tăng đã bị bệnh lâu lắm rồi.
Cho nên căn phòng này của ông cụ cũng có thể xem như một bệnh viện thu nhỏ.
Tất cả trang bị có thể có trong bệnh viện, nơi này đều có.
Rất đầy đủ.
Tô Nhược Hân cảm thấy nếu căn phòng này có thể nối thêm một phòng nữa, thì có lẽ đã mua thêm máy chụp CT để ở đó rồi.
Chẳng trách từ đầu đến chân Tăng Hiểu Khê đều lộ ra khí chất của cô chủ nhà giàu.
Xem ra nhà họ Tăng cũng là một gia tộc giàu có.
“Bé Tô, có được không?” Giọng nói của Tăng Hiểu Khê còn run rẩy hơn lúc trước.
“Đông người quá, con không thể nhìn thấy.” Nhiều bác sĩ và y tá chặn trước giường như thế, Tô Nhược Hân thật sự không thể nhìn thấy ông cụ dù là một chút, bị chặn kín cả rồi.
“A Khê, em nghe xem con bé nói gì kìa, em đừng dẫn con bé vào đó làm rối thêm nữa.” Tăng Bá phát hiện Tăng Hiểu Khê muốn kéo Tô Nhược Hân đi vào thì lập tức tiến lên ngăn hai người lại.
Dáng vẻ như sợ hai người họ đi vào sẽ ảnh hưởng đến tiến trình cấp cứu vậy.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
“Anh cả, anh tránh ra, nếu anh còn không tránh ra, anh mới chính là người làm rối thêm đấy.”
“Không được, bây giờ ba còn có hy vọng có thể cứu sống, em cho con bé đi vào, không khí trong phòng sẽ càng không tốt hơn.” Tăng Bá kiên quyết ngăn cản, không muốn cho Tô Nhược Hân đi vào.
“Cậu, cháu chỉ cần nhìn ông ngoại một cái thôi.”
“Đừng gọi tôi là cậu, tôi chỉ có một cháu gái tên là Cận Dĩnh, nếu cháu tên là Cận Dĩnh, tôi sẽ cho cháu đi vào.”
Tăng Bá chặn trước cửa không chịu cho Tô Nhược Hân đi vào, trước cửa bắt đầu rơi vào thế giằng co.
Tô Nhược Hân hơi nôn nóng.
Nhưng người này là anh của Tăng Hiểu Khê, cô cũng không thể ra tay được.
Dù bây giờ cô thật sự muốn đánh người rồi.
Vì cô muốn cứu người.
Nếu không tới thì thôi.
Một khi đã tới, nếu không cứu được người thì cô sẽ rất khó chịu.
Hơn nữa đối với một ông cụ đang được cấp cứu, từng giây từng phút đều có thể lấy mạng ông cụ.
Cô phải tranh thủ từng phút từng giây thời gian còn có thể quý trọng.
Nếu không, đợi đến khi ông cụ tắt thở qua đời rồi, có cho cô thêm thời gian cũng vô ích.
Không phải ai cũng đều tốt số như Hạ Thiên Tường, vừa khéo được cô cứu sống.
“Tránh ra.” Tô Nhược Hân khẽ quát lên.
“Không được.”