CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

CHƯƠNG 722

Trong dạ tiệc, người phụ nữ làm chủ bữa tiệc thay mấy bộ quần áo là chuyện rất bình thường.

Dù là nam chủ nhân cũng rất ít thay quần áo.

Đương nhiên lúc kết hôn thì cô dâu chú rể đều phải cùng nhau thay mấy bộ quần áo.

Nhưng đây không phải lễ cưới, cho nên không có ai thay quần áo cả.

Vậy mà Hạ Thiên Tường lại thay.

Chứng minh anh chê quần áo đã mặc trước đó bẩn.

Sở dĩ anh chê bẩn chắc chắn là vì Tô Thanh Hà từng đụng vào nó.

Cô từng tận mắt nhìn thấy Hạ Thiên Tường ghét bỏ Tô Thanh Hà đến mức nào, cho nên anh thay quần áo cũng là vì cô ta.

Tô Nhược Hân đang đứng cách xa anh chợt cất lời: “Hạ Thiên Tường, đồ vest khi nãy của anh đâu?”

Nhiều người như thế, nhưng trong mắt cô chỉ có anh.

“Bẩn, Phương Tấn mang đi vứt rồi.” Hạ Thiên Tường không chút nghĩ ngợi đáp, nhưng nói xong, ánh mắt anh lập tức trở nên sâu thẳm hơn rất nhiều.

Ánh mắt đó khiến Tô Nhược Hân hoảng sợ, cảm thấy người đàn ông này như nhìn vào sâu trong thân thể cô vậy.

Trước mặt anh, cô không thể che giấu được cái gì cả.

Người khẽ lung lay, cô lùi về sau một bước vịn lấy tay ghế sofa, mới giúp mình không ngã xuống.

Cô không hiểu được ánh mắt của Hạ Thiên Tường.

Không hiểu dù là một chút.

Bên này, ông cụ Phong biết Tô Thanh Hà và Diêu Mộng San không có ai bảo vệ, Hạ Thiên Tường cũng không bảo vệ, lập tức chắc chắn sẽ không có ai bảo vệ hai người họ, cho nên cũng không quá để tâm nữa, ông ta hỏi Tô Nhược Hân: “Mọi người cứ nói sâu rồi ấu trùng gì đó là gì? Trong đầu ông có sâu à?”

Ông ta đã nghi ngờ rất lâu rồi, bây giờ đã giải quyết được người khiến bệnh của ông ta trở nên nặng hơn, bèn vội vàng hỏi rõ.

Chỉ cần nghĩ đến những từ sâu và ấu trùng đã lập tức cảm thấy rợn tóc gáy, nhưng nếu thật sự có sâu, vậy phải nhiều… nhiều…

Phong Thắng không dám nghĩ nữa.

Dù đã khỏi bệnh nhưng vẫn rất hoang mang.

Ông cụ Tăng không biết suy nghĩ của Phong Thắng lúc này, ông cụ chỉ về phía ba lô của Tô Nhược Hân: “Ừm, trong đầu ông có sâu thật mà, bây giờ còn đang ở trong ly giác hơi của nhóc Tô đó, nhiều lắm.”

“Nhiều lắm sao? Cho… Cho tôi xem thử.” Sắc mặt Phong Thắng tái mét.

Có sâu trong đầu mình, vừa nghĩ thôi đã thấy ngứa ngáy.

Rất ngứa ngáy.

“Ông ngoại, ông đừng dọa ông nội Phong, đã không sao nữa rồi.” Tô Nhược Hân lấy lại tinh thần, cô mỉm cười nhìn ông cụ Tăng ý bảo ông cụ đừng nói nữa.

Đống sâu kia là hút ra từ trong đầu Phong Thắng, cho nên người khác nhìn thấy thì không sao, chỉ có Phong Thắng nhìn thấy sẽ ngứa ngáy, cho nên cô cũng không muốn để ông ta thấy.

Nhưng Phong Thắng là ai, ông ta là Chủ tịch Phong của Tập đoàn Phong Thị.

Người xưa có câu gừng càng già càng cay, sóng to gió lớn gì chưa từng thấy đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc