Chương 823
Nhưng trước đó Hạ Thiên Tường đóng chặt cửa như vậy có nghĩa là anh không muốn cô nhìn thấy lúc này anh đang muốn làm chuyện gì…
Vậy nên bây giờ cô chỉ có thể nhìn lén không để anh phát hiện ra.
Tò mò nhìn về phía bên ngoài phòng thư ký, chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng ở chính giữa văn phòng, sườn mặt nghiêm nghị giống như hai người khác So với lúc ở bên cô.
Thậm chí còn khiến cô có cảm giác anh là một người xa lạ.
. T c2 Chẳng qua người đàn ông này ngay cả sườn mặt cũng đẹp như thế.
“Đồng Di.
Anh quát khẽ một tiếng, Đồng Di đang vùi đầu làm việc ngay lập tức cúi đâu đứng dậy: “Tổng giám đốc Hạ”
“Cô có mấy số điện thoại?”
“Một… một cái.’ “Tôi đang hỏi số điện thoại, không phải hỏi điện thoại di động, mấy số?”
“Tổng giám đốc Hạ, tôi chỉ có một số điện thoại.” Đồng Di thấp giọng trả lời.
Khi Tô Nhược Hân đang mù mịt không hiểu Hạ Thiên Tường đang làm gì thì thấy đột nhiên anh lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, trầm giọng nói: “Văn phòng tổng giám đốc, trong vòng hai phút phải chạy đến, nếu không cậu cứ từ chức đi.”
Phương Tấn nghe xong những lời này, vẫn chưa hoàn hồn lại thì Hạ Thiên Tường đã cúp máy, anh khẽ ngẫm nghĩ rồi hiểu ra, sau đó tức tốc xuống xe lao vào thang máy.
Chỉ ước gì mọc thêm hai cái chân nữa.
Hai phút, Hạ Thiên Tường tàn nhãn dã man.
Đó là tốc độ của tên lửa đó.
Anh ta mất thời gian lao ra khỏi xe và đến thang máy, mất thời gian chờ thang máy, mất thời gian để thang máy đi lên, tất cả mọi thứ đều phải mất thời gian.
Hạ Thiên Tường nghĩ anh ta mọc cánh bay được sao?
Lúc này trong phòng thư ký của văn phòng tổng giám đốc, Hạ Thiên Tường đứng lặng ở nơi đó lạnh lùng nhìn Đồng Di: “Bây giờ cho cô một cơ hội nữa, rốt cuộc cô có mấy số điện thoại?” Nếu không phải chẳng muốn đụng vào đồ của Đồng Di thì anh đã dứt khoát đi lên kiểm tra rồi.
“Tổng giám đốc Hạ, tôi thật sự chỉ có một số điện thoại thôi.” Đồng Di cắn răng, có chết cũng thừa nhận chỉ có một số điện thoại.
Hạ Thiên Tường không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt từ đầu chí cuối luôn dán lên người Đồng Di.
Lúc này các thư ký khác trongvăn phòng.
r “đều sợ đến mức không dám thở mạnh.
Sợ phát ra chút âm thanh nào đó sẽ bị Hạ Thiên Tường nhìn chòng chọc, ngày tận thế của mình sẽ đến.
“Tổng giám đốc Hạ, tìm tôi có việc gì ạ?” Lúc này, Phương Tấn thở hổn hển xông vào văn phòng tổng thư ký.
Thật ra lúc Tô Nhược Hân đi lên, cũng chẳng phải anh không thể đi theo, nhưng chỉ cảm thấy kết quả của việc làm bóng đèn chắc chắn sẽ rất thảm thương, nên anh chọn cách ngồi trong xe đợi Tô Nhược Hân đi ra, sau đó đưa Tô Nhược Hân đến phòng khám.