CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

Chương 830

Lúc này sắc mặt của Tô Nhược Hân mới dễ nhìn hơn đôi chút, thế nhưng cái miệng nhỏ vẫn còn chu lên: “Cơ mà em vấn chưa muốn tha thứ cho anh”

Hạ Thiên Tường cứ thế ôm cô về, sau đó nói dăm ba câu là thuyết phục được cô?

Anh vô liêm sỉ quá rồi.

“Vậy em muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ cho anh?”

“Em vân muốn gặp Trần Sang một lân nữa”

“Anh đồng ý để em gặp anh ta thì em sẽ tha thứ sao?” Ngón tay thon dài của Hạ Thiên Tường chạm vào khuôn mặt trắng nốn của cô gái, nhẹ nhàng vuốt ve, mịn màng vô cùng.

“Chắc vậy; “Được, em có thể gặp anh ta” Sau đó, cô nghe thấy người đàn ông đồng ý chỉ trong nháy mắt, mặc dù cô nói “chắc” nhưng anh vấn chấp thuận.

“Anh đồng ý cho em gặp Trần Sang hả?” Tuy Hạ Thiên Tường miêu tả Trần Sang có hơi đáng sợ, nhưng Tô Nhược Hân vấn không tin Trân Sang là kẻ giết người man rợ.

Rõ ràng là một người rất giữ chữ tín, cô nhất quyết không tin.

! “Ừ, nhưng anh sẽ cùng em gặp anh ta, với lại, chỉ một lần này mà thôi.”

“Anh không bận sao?” Tô Nhược Hân tiếp tục dùng ngón tay chọc vào lồng ngực của ngườ đàn ông, như thể cô đã nghiện việc này.

“Không bận.” Người đàn ông nói mà chẳng hề nghĩ ngợi.

“Này, Hạ Thiên Tường, anh nói xạo mà không viết nháp trước hả?” Rõ ràng anh bề bộn biết bao việc, bận đến nỗi ngay cả thời gian để ngủ cũng trở nên xa xỉ, thế mà còn dám nói không bận, cô không tin.

“Không bận thật mà” Chỉ cần là chuyện của Tô Nhược Hân, những việc khác đều phải nhường chỗ, có bận mấy cũng phải rảnh rang.

“Được, vậy bây giờ anh đi với em đi, là anh tự nói mình rảnh đấy nhé”

Hạ Thiên Tường khựng lại một lát, nhưng một giây sau đã gật đầu nói: “Ừm, giờ anh sẽ qua đó với em, em viết toa thuốc ra trước đi, đến lúc ấy thì tự đưa cho anh ta, từ nay về Sau hai người sẽ không còn thiếu nợ nhau nữa: “Hạ Thiên Tường, ngày nào em cũng phải kê cho anh ta một đơn thuốc, căn cứ vào thể trạng của anh ta mà viết, chứ không thể chỉ làm một lần là xong được.”

“Em muốn gặp anh ta hắng ngày?” Giọng nói của Hạ Thiên Tường trở nên lạnh lùng, cúi đầu liếc nhìn Tô Nhược Hân.

Ánh mắt kia như thể đang nói, nếu cô dám thốt ra một chữ “muốn” thì có thể anh sẽ lập tức xử tử cô ngay tại đây.

“Khụ..” Tô Nhược Hân ho khan một tiếng: “Thật ra xem qua video cũng được, vậy nên anh đừng xoá số của anh ta, không thì em chẳng gọi video được đâu” Bằng không thì cô không thể nào chữa bệnh cho Trần Sang.

Thực ra trong lòng cô đã có đơn thuốc chữa căn bệnh của Trân Sang rồi, không phải tất cả chúng đều đã nằm sẵn trong suy nghĩ cô từ ban đầu, sau khi thông qua sự cân nhắc của bản thân thì cô có phê duyệt thêm một vài vị thuốc Đông y nữa.

Vì vậy, nếu như bệnh của Trần Sang được hứa khỏi băng đơn thuốc mà cô kê, thì đây có thể nói là một cột mốc quan trọng đối với y thuật của cô.

Bởi vì tất cả phương thuốc và cách chữa của những ca bệnh mà hồi trước cô trị khỏi đều do khối ngọc kia đưa cho cô.

Nhưng giờ đây đã khác, lần này không hoàn toàn là nhờ vào khối ngọc, cô có thêm vào đó yếu tố riêng.

Bình luận

Truyện đang đọc