CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA


"Thế mai thì sao?" Lương Viễn cũng không giận, ông ta lễ phép tiến lên trước rồi thân thiết hỏi Tô Nhược Hân lần nữa.
"Xin lỗi, mai tôi cũng có hẹn rồi." Tô Nhược Hân tiếp tục từ chối.
Thấy Lương Viễn bị Tô Nhược Hân từ chối thẳng thừng nhưng vẫn không tức giận gì nên Triệu Giai Linh không nhịn được nữa: “Tô Nhược Hân, ngày trước tụi mình nghe đồn cậu làm sugarbaby của ông già nào đó, ngày nào đi học cũng có xe đưa đón, chẳng lẽ người đó chính là ông...!ông Lương này?"
Triệu Giai Linh nói tận hai lần chữ "ông" như đang nói lắp vậy.
Nhưng cái điệu bộ bỡn cợt thì rất rõ ràng.
Tuy trông ông cụ này rất có khí phách, nhưng nhìn tuổi thì chắc phải trạc tuổi ông nội của Tô Nhược Hân rồi.
Thế mà lại theo người đàn ông già như vậy, Tô Nhược Hân đúng là không cần mặt mũi gì, vì tiền mà bán rẻ cả chính mình.
Nhưng rồi cô ta không nhận được sự phủ nhận của Tô Nhược Hân mà là nhận được sự phủ nhận của Lương Viễn.

Lương Viễn sầm mặt, lạnh giọng mắng: “Cô là cái thá gì? Tô Nhược Hân là quý nhân của tôi, cô ấy là người mà cô muốn bôi nhọ là bôi nhọ được được sao? Này đồng chí cảnh sát, tôi muốn tố cáo cô học sinh này tội phỉ báng cô Tô, anh mau đưa người đi."
Hai tên cảnh sát vừa chống lại Lương Viễn thì sợ hãi ngay: “Vâng thưa Chủ tịch Lương." Nói xong thì lập tức quay người lại và nói với Triệu Giai Linh: “Em Triệu, mời em."
"Các người..."
"Không đúng, rõ ràng là Tô Nhược Hân trộm vòng tay của Giai Linh mà, sao các anh lại bắt Giai Linh chứ không phải bắt Tô Nhược Hân?" Lý Lan chen lên ngăn cảnh sát lại.
"Cô Tô nói cô ấy không ăn trộm, vậy có nghĩa cô ấy không phải người ăn trộm." Không chờ cảnh sát trả lời, Lương Viễn đã trả lời thay.
"Em Triệu, mời em đi với chúng tôi."
"Không em không đi, em không ăn trộm cũng không ăn cắp, sao lại bắt em đi chứ?" Triệu Giai Linh không hiểu, rõ ràng đây là người mà cô ta mời đến, nhưng giờ lại về phe Lương Viễn rồi.

Mọi người nhìn Lương Viễn, ai nấy cũng nghĩ rằng chắc chắn Lương Viễn sẽ ra mặt cho Tô Nhược Hân tiếp, đồng thời họ cũng đang suy đoán mối quan hệ giữa Tô Nhược Hân và Lương Viễn.

Nhìn thái độ cung kính của Lương Viễn thì Tô Nhược Hân cũng không giống bé đường của ông ta lắm, mà giống quý nhân như ông ta nói hơn.
Nhưng lần này Tô Nhược Hân còn chưa kịp ra mặt cho Tô Nhược Hân thì Tô Nhược Hân đã nói: “Triệu Giai Linh, mình tố cáo cậu tôi phỉ báng là đúng, một là cậu phỉ báng mối quan hệ giữa mình và ông Lương, hai là cậu phỉ báng mình ăn trộm vòng tay của cậu."
"Mình có cả nhân chứng lẫn bằng chứng mà cậu vẫn không chịu thừa nhận là cậu trộm vòng tay của mình sao?" Triệu Giai Linh thẹn quá thành giận.

Cô ta không dám nói bậy về mối quan hệ giữa Tô Nhược Hân và Lương Viễn nữa, nhưng cô ta phải bắt lấy việc Tô Nhược Hân trộm vòng tay mình.

Cô ta không tin hôm nay không chỉnh Tô Nhược Hân được.
Cô ta đã nhẫn nhịn mỗi thù cướp Chu Cường Vinh tận ba năm rồi, không lâu sau phải lo cho việc ôn thi Đại học, nếu còn không báo thù thì cô ta sẽ hối hận cả đời mất.
Nhiều người tận mắt thấy Lý Lan lấy vòng tay của cô ta từ trong túi áo Tô Nhược Hân ra nên cô ta có gì phải sợ chứ, cô ta không sợ.
Triệu Giai Linh vừa nhắc đến chuyện Tô Nhược Hân trộm vòng tay thì mọi người lại nhìn Tô Nhược Hân, đúng là họ tận mắt thấy Lý Lan lấy vòng tay từ trên người Tô Nhược Hân.
Vì thế, ánh mắt ai nấy cũng chứa đầy thái độ khinh thường khi nhìn một tên ăn trộm.
"Cô Tô, cô đừng..."
Nhưng Lương Viễn vừa nói thì đã bị Tô Nhược Hân ngăn lại, cô xua tay ra hiệu Lương Viễn đừng nói thay cô, chính cô tự làm được.

Sau đó cô cười mỉm nhìn Lý Lan: “Lý Lan, cậu là nhân chứng, vậy cậu nói xem lúc đó cậu thấy mình ăn trộm vòng tay của Triệu Giai Linh với bộ dạng như lúc này sao?"
"Đúng là cậu." Lý Lan không cần nghĩ gì đã trả lời ngay.
"Mặc bộ đồ trên người này luôn sao?"
"Đúng thế?"
"Cậu chắc chắn cậu không nhìn lầm chứ?"
"Mình không nhầm, chắc chắn là cậu."
"Vậy ý cậu là khi mình trộm vòng tay của Triệu Giai Linh thì mình không đeo găng tay đúng không?"
"Chuyện này...!chuyện này..." Lý Lan bỗng nhớ ra gì đó, thế là sắc mặt trở nên trắng bệch.

Cô ta vươn tay giật lấy vòng tay trong tay Triệu Giai Linh, định nghĩ cách khiến vòng tay đụng phải tay của Tô Nhược Hân để có dấu vân tay.
Không ngờ Tô Nhược Hân đã tiến lên ngăn cô ta lại: “Bây giờ muốn đưa vòng tay cho mình để trên vòng có dấu vân tay ư, cậu có thấy muộn quá rồi không?" Từ khi Lý Lan xô trúng cô, cô đã biết Lý Lan và Triệu Giai Linh đang định làm gì rồi.
"Mình...!mình...!mình không có ý đó." Sắc mặt Lý Lan tái đi.


Cô ta và Triệu Giai Linh đúng là ngu thật, cứ nghĩ ban nãy xô người ta rồi ném tang vật vào túi Tô Nhược Hân thì sẽ gài bẫy Tô Nhược Hân được.

Ai ngờ hai người họ lại quên chuyện quan trọng nhất đó là Tô Nhược Hân chưa từng chạm vào chiếc vòng tay đó, thế nên sẽ không có dấu vân tay.
Do đó, chỉ cần cầm vòng đi kiểm tra thì sẽ chứng minh cho sự trong sạch của Tô Nhược Hân.
Triệu Giai Linh nghe đến đây thì mặt cũng tái đi, cô ta cũng hiểu cái kế mà cô ta và Lý Lan bày ra đã có sơ hở.

Lần này nếu thật sự làm ầm lên và phải lên đồn đối chất, sau đó chỉ cần kiểm tra dấu vấn tay trên vòng tay là biết việc cô ta và Lý Lan hãm hại Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân nhìn Lý Lan, sau đó lại nhìn Triệu Giai Linh đã tái mặt, thế là cô cười nhạt: “Hai người các cậu còn muốn tố cáo mình ăn trộm không?"
Từ những câu mà ba người nói với nhau, cộng thêm thái độ riêng của từng người nên mọi người xung quanh đã hiểu: “Triệu Giai Linh, Lý Lan, hai cậu thất đức quá đấy.

Ai đời lại đi hãm hại bạn bè thế hả? Bắt đi, mau bắt đi đi, đừng có ảnh hưởng đến môi trường học tập tốt đẹp của trường trung học Khải Mỹ chứ, đúng là khiến học sinh trung học Khải Mỹ mất hết cả mặt."
Tô Nhược Hân chẳng buồn để ý Triệu Giai Linh và Lý Lan nữa.

Cô nhìn đồng hồ, xem ra dù có thế nào thì sáng nay cũng không đến kịp buổi hẹn lúc bảy giờ rồi.
Nhưng thôi, đến trễ vẫn tốt hơn là thất hẹn mà, huống gì cô cũng không cố ý.
Vì thế Tô Nhược Hân bước đi.
Không ngờ cô mới đi được một bước thì cảm thấy có một luồng gió lao đến, rồi có thứ gì đó đang hướng về phía cô.
Tốc độ quá nhanh khiến cô không phản ứng kịp để tránh thoát, Tô Nhược Hân sợ hãi nhắm mắt lại theo bản năng.
Một giây.

Hai giây.
Rồi ba giây trôi qua nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn gì.
Tô Nhược Hân chầm chậm mở mắt ra mới phát hiện cái tát của Triệu Giai Linh đã bị cản lại.
Lúc này, người đàn ông trước mặt đang cầm khăn ướt để lau lên ngón tay vừa dài vừa như tác phẩm nghệ thuật của mình, cứ như vừa đụng trúng thứ gì bẩn thỉu lắm.
Lau tay thôi mà cũng trông rất thanh nhã và cao quý, lại rất đẹp nữa, thế là khiến cho các học sinh nữ xung quanh phải nín thở.

Ai nấy cũng nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tường đột nhiên xuất hiện như thần linh giáng lâm không hề chớp mắt.
"Anh...!Sao anh lại đến đây?" Tô Nhược Hân không ngờ Hạ Thiên Tường lại thay cô đỡ lấy cái tát của Triệu Giai Linh.

Nếu không nhờ anh thì ban nãy cô phải ăn tát thật.
Hạ Thiên Tường lạnh nhạt nhìn sang chỗ Lương Viễn.

Hay tin Lương Viễn đến gặp Tô Nhược Hân nên anh tức khắc bảo Phương Tấn lái xe đến trường trung học Khải Mỹ: “Đúng lúc đi ngang qua nên tiện đường vào thăm em."
Cứ thế anh đứng giữa một đám học sinh nữ, mắt sáng trưng nhìn Tô Nhược Hân.
Người đàn ông cao mét chín đứng giữa tốp học sinh nữ còn không cao bằng Tô Nhược Hân, cảnh tượng y hệt hạc giữa bầy gà vậy, lại thêm một gương mặt đẹp trai ngời ngời, đúng là đẹp trai chết đi được..


Bình luận

Truyện đang đọc