CHƯƠNG 152
Giống như bọn họ không phải anh em ruột, chỉ là người xa lạ mà thôi.
Trở lại ký túc xá, cả phòng yên tĩnh, học sinh lớp mười hai đi sớm về muộn, cho nên nếu buổi trưa không ngủ bù một lát, buổi chiều sẽ không cách nào học được, chắc chắn sẽ ngủ gật trên lớp.
Tô Nhược Hân trở lại giường của mình, nằm trên đó cảm thấy vô cùng thoải mái.
Lấy điện thoại di động lướt xem, cuối cùng vô thức lật xem bài đăng trên dòng thời gian của Hạ Thiên Tường.
Nghĩ lại mấy lời trêu chọc của đám bạn xấu kia, khóe môi không nhịn được cong lên.
Đó là một thế giới rất xa lạ với cô.
Tiết ba buổi chiều, còn chưa tan học, điện thoại di động của Tô Nhược Hân rung một cái.
Vì không ảnh hưởng đến giờ học, cô luôn để chế độ im lặng.
Lặng lẽ lén lút lấy điện thoại di động ra, là tin nhắn của Phương Tấn.
Đợi cô trước siêu thị tự chọn.
Hạ Thiên Tường đúng là có trí nhớ hơn người, bây giờ cô muốn không đến công ty anh cũng không được.
Tan học, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, Tô Nhược Hân lập tức rời khỏi phòng học.
Bây giờ cô không chỉ đi gặp Hạ Thiên Tường, mà còn muốn hỏi anh cuộc điện thoại cục cảnh sát gọi đến cho cô vào đêm qua là xảy ra chuyện gì.
Trực giác nói cho cô biết, chắc chắn liên quan đến việc Trần Ngọc Thúy xảy ra chuyện.
McLaren GT của Phương Tấn đã chờ ở nơi đó từ lâu, thấy cô đi đến thì mở cửa xe.
Vừa lái xe vừa nhìn cô gái ngồi ở đó, khóe miệng Phương Tấn hơi cong lên, chỉ cần nghĩ đến bài đăng trên dòng thời gian của Hạ Thiên Tường kia, anh ta đã không chế nổi muốn cười to lên rồi.
Cả ngày hôm nay, điện thoại di động của Hạ Thiên Tường không lúc nào được yên tĩnh, điện thoại di động của anh ta cũng vậy.
Tất cả đều cho rằng Hạ Thiên Tường tìm được đường sống trong chỗ chết nên tính cách thay đổi lớn.
Kết quả, những người gọi điện thoại cho Hạ Thiên Tường đều hối hận.
Cậu Hạ vẫn lạnh lùng kiêu ngạo như trước.
Về phần dòng thời gian kia, dường như không liên quan gì đến anh.
Nhưng, rõ ràng nhìn vào thì chính là anh đăng.
Đến rồi, Phương Tấn đang muốn lái xe vào gara, điện thoại di động lại vang lên, sau đó ngại ngùng nhìn Tô Nhược Hân: “Cô Tô, tôi bận đi xử lý một chuyện cấp bách, một mình cô đi lên văn phòng Tổng giám đốc được không?”
“Không vấn đề gì.” Tô Nhược Hân cười xuống xe.
“Tổng giám đốc Hạ đã dặn dò lễ tân, cô cứ đi vào là được rồi.” Phương Tấn vẫn hơi không yên lòng nói.
“Được.” Tô Nhược Hân gật đầu, cứ mặc đồng phục như vậy đi vào trong cao ốc tập đoàn Hạ Thị.
Công trình kiến trúc siêu cấp cao nhất thành phố T, hùng vĩ khí thế, vừa liếc mắt nhìn, tính từ miêu tả đầu tiên nảy ra trong đầu chính là cao ngất.
Cô cúi đầu nhìn đồng phục của mình, đúng là hơi không xứng với cao ốc hiện đại hóa này.
Nhưng vì thời gian cấp bách, cô thật sự không kịp thay đồng phục.