CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

CHƯƠNG 713

“Đúng, quả thật là nặng hơn.”

“Nặng hơn, chúng tôi tận mắt nhìn thấy.”

“Đây chính là vu thuật, không những chữa không khỏi mà còn khiến bệnh tình nặng hơn.”

Đám người nhao nhao xúc động, đều bày ra dáng vẻ lo lắng thay ông cụ Phong.

Ông cụ Tăng cũng mơ hồ, quay đầu nhìn Tô Nhược Hân: “Nhóc Tô, cháu vừa ra tay đã nghiêm trọng hơn?”

Kết quả, không ngờ ông ta vừa hỏi đã lập tức nghe thấy Tô Nhược Hân thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, nghiêm trọng hơn, còn tái phát.”

“Em gái, chúng ta đi thôi, đi ra ngoài với chị, có chị ở đây, những người này sẽ không làm gì được em.” Tô Thanh Hà tiến lên, giơ tay muốn kéo lấy Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân lại nghiêng người, né tránh Tô Thanh Hà giống như né tránh ôn dịch: “Đừng động vào tôi.”

Tiếng nói lạnh lùng khiến tay Tô Thanh Hà khẽ run lên, nhưng cô ta vẫn cố gắng bình tĩnh muốn kéo Tô Nhược Hân đi: “Em gái, chị là muốn tốt cho em, nhân lúc còn chưa xảy ra chuyện lớn, mình mau đi thôi.” Nói xong, còn muốn tiến lên kéo Tô Nhược Hân.

“Người đâu, giữ chặt chị ta, không cho phép chị ta động vào tôi.” Tô Nhược Hân khẽ quát một tiếng.

Nhưng, sau tiếng hét này của cô, không ai tiến lên.

Đám người ở hiện trường không khỏi cười vang: “Lại còn coi mình có khả năng, thật sự nghĩ mình hiểu chút y thuật thì chính là thần y? Tôi cười chết mất.”

Cận Liễm lạnh lùng liếc Tô Thanh Hà một chút, không phải là không muốn giúp Nhược Hân, thật sự là cảm thấy đụng phải Tô Thanh Hà sẽ ô uế tay của anh ta, thế là, anh ta quay đầu nhìn ông cụ Tăng, ông cụ Tăng hiểu ý, tự nhiên nhìn về phía Phong Thắng, Phong Thắng lúc này mới kịp phản ứng, dù sao ông ta tin tưởng ông cụ Tăng vô điều kiện: “Còn không kéo ra ngoài cho ta.”

Ông ta ra lệnh một tiếng, tùy tùng của ông ta dẫn đến lập tức tiến lên, tuyệt không nể tình kéo Tô Thanh Hà ra.

“Bỏ tay ra, bây giờ, tôi là vợ chưa cưới của Hạ Thiên Tường, chẳng mấy chốc tôi sẽ cùng Thiên Tường đính hôn, các người không thể bắt tôi.”

Cô ta không nhắc tới Hạ Thiên Tường còn đỡ, vừa mới nhắc đến, sắc mặt Cận Liễm lạnh hơn, nói: “Buông cô ta ra, cô ta nếu dám đụng đến tiểu Hân, cái tay nào đụng thì bỏ cái tay đó đi, Hạ Thiên Tường nếu muốn truy cứu tới tìm tôi càng tốt.”

Câu này, ngữ điệu không nhanh không chậm, không cao không thấp, nhưng lại khiến Tô Thanh Hà sợ hãi, cô ta nhìn Cận Liễm, quả thực là không dám nói, cảm giác chỉ cần cô ta vừa mở miệng, cái mất đi không chỉ là một cái tay, một cái há miệng, có thể là cái mạng nhỏ cũng không còn.

Cảm giác, Cận Liễm dường như cũng đáng sợ như Hạ Thiên Tường vậy.

Quá dọa người rồi.

Hơn nữa, lúc này cô ta cũng chột dạ.

Hạ Thiên Tường chưa từng đồng ý chuyện đính hôn với cô ta.

Đúng vậy, cho tới bây giờ đều chưa từng.

Trước đó, trước mặt Nhược Hân và Cận Liễm nói mình và Hạ Thiên Tường mấy tháng sau sẽ đính hôn, tất cả đều là cô ta nói thôi, cho tới bây giờ Hạ Thiên Tường cũng không có nói muốn đính hôn với cô ta, bởi vì cô ta nhìn thấy trên Internet khắp nơi đều là tin đồn về mối quan hệ của mình và Hạ Thiên Tường, nhưng Hạ Thiên Tường chưa từng làm sáng tỏ. Hơn nữa, hôm nay, gặp nhau ở đây anh đã ngầm đồng ý cô ta là bạn gái của mình, cho nên, cô ta tùy ý nói vậy.

Cho nên, Cận Liễm quát một tiếng, cô ta chột dạ, cũng có chút luống cuống.

Bình luận

Truyện đang đọc