CHƯƠNG 757
“Vậy nên trước ngày hôm kia anh đã bắt đầu tuyển dụng cho “phòng khám” này rồi à?” Nói là phòng khám nhưng cô vẫn thấy giống bệnh viện hơn.
Hỏi thế này xong cô mới phản ứng lại, trong nửa tháng anh và cô xa nhau, xem ra anh không rảnh rỗi chút nào.
Nếu không không thể nào xây dựng được “phòng khám” hào hoa thế này trong một đêm.
“Đúng.”
Được rồi, cô phục anh rồi.
Rất phục.
Hai người đi vào sảnh lớn, chỗ nào cũng rất sạch sẽ, có hai thiết bị hẳn là vẫn chưa được tháo dỡ, lúc này đang đặt trong sảnh: “Nhược Hân, đi xem văn phòng của em đi.”
Hạ Thiên Tường dẫn Tô Nhược Hân vào thang máy, căn phòng trong cùng trên tầng cao nhất có một tấm biển treo ở cửa “văn phòng viện trưởng”.
Hơ, cô đã thành viện trưởng rồi à?
Còn rất có thể là viện trưởng dẫn dắt hơn mười tinh anh thạc sĩ tiến sĩ trong giới y học tốt nghiệp khoa y của trường đại học T.
Khi nhìn thấy tông màu hồng nhạt trong phòng làm việc, Tô Nhược Hân hơi xấu hổ, nhìn thế nào cũng thấy không giống văn phòng của viện trưởng: “Hạ Thiên Tường, màu này liệu có không được trang trọng không?”
“Không sao, mình thích là được.” Còn người khác nghĩ thế nào, anh không quan tâm.
Anh chỉ cần Tô Nhược Hân thích là được.
Người khác sống hay chết không liên quan gì đến anh.
Tô Nhược Hân ngồi lên ghế lãnh đạo, ghế được làm bằng da thật, ngồi lên rất dễ chịu.
Cô quay một vòng, góc rất tốt.
Bàn làm việc trước mặt siêu lớn, lớn gấp hai lần bàn làm việc của Mạc Tử Đơn trong phòng khám hôm qua cô đi làm.
Cô sờ thử: “Bàn này làm bằng chất liệu gì vậy?”
“Gỗ đàn hương đỏ, vì đặt làm gấp nên trên mặt gỗ có vài khuyết điểm, sau này tìm được gỗ đàn hương tốt hơn sẽ đặt lại rồi gửi tới.”
“Không cần, bàn này là được rồi, không cần đổi nữa.” Điều này đối với cô đã là rất xa xỉ rồi.
“Em đồng ý rồi à?” Nghe cô nói vậy sắc mặt Hạ Thiên Tường lập tức tốt hơn, khoé môi còn nở nụ cười nhẹ.
“Không, em chưa đồng ý. Hạ Thiên Tường, em còn phải đi học, không muốn quản lý phòng khám.” Phòng khám hay bệnh viện gì đó, cô đều không muốn quản lý.
“Phòng khám này là của em, em muốn đến lúc nào thì đến lúc đó, không ảnh hưởng đến việc học.” Cô có đến hay không thì phòng khám vẫn ở đây, đều là của cô, anh mở phòng khám này cho cô chơi, khi chán thì tới tìm chút việc để làm chứ không phải bảo cô ngày nào cũng tới đây đi làm, người phụ nữ của anh là để cưng chiều chứ không phải ngày ngày tới đây cống hiến sức lao động.
“Như vậy cũng không được, từ thành phố B đến thành phố T, đi đi về về rất mất thời gian.” Tô Nhược Hân lắc đầu, cô vẫn không muốn nhận món quà lớn này của Hạ Thiên Tường, nó quá lớn.
Cô thấy mình là người mới chỉ biết hành nghề vài ngày mà đã mở phòng khám, điều này có vẻ hơi quá.