Chương 836
Hạ Thiên Tường tự mở cửa xe cho Tô Nhược Hân, rồi mới vòng sang bên kia ngồi vào xe.
Cuối cùng Phương Tấn cũng hoàn hồn nhìn nhân viên bất động sản đáng thương đầy đồng tình, thật lòng lo lắng cho nhân viên bất động sản vừa nói chuyện.
Không biết liệu anh Hạ có xử lý nhân viên gây mất hứng này không.
Nói chuyện nhanh mồm quá, chắc chắn sẽ quấy rầy chuyện tốt của anh Hạ và cô Tô.
“Còn chưa đi đi?” Nhưng nhân viên bất động sản kia không hề biết mình đã phạm sai lầm, thậm chí còn không nghĩ đến có khả năng anh ta sẽ phải cuốn gói cút đi, vấn đứng ngơ ngéc ra tiên Hạ Thiên Tường rời đi…
“Tổng giám đốc Hạ đi thong thả, trợ lý Phương đi thong thả.” Nhân viên bất động sản tiếp tục cúi đầu, từ khi Hạ Thiên Tường bước ra, đến thở mạnh anh ta cũng không dám.
Tuy đã ở tòa cao ốc này rất nhiều năm, nhưng cơ hội gặp Hạ Thiên Tường thật sự quá ít, hơn nữa môi lần nhìn thấy anh ta đều cách quá xa, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Hạ Thiên Tường gần như vậy.
Khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Thiên Tường, anh ta thật sự rất kích động.
Hạ Thiên Tường còn đẹp trai hơn cả trên mạng nói, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều cao quý như thần, đó là sự kiêu ngạo có sẵn trong xương cốt mà người bình thường như bọn họ có muốn học cũng không học được..
Cho đến khi chiếc Bugatti được lái ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, Tô Nhược Hân vẫn còn duy trì tư thế khi lên xe, cúi đầu giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đấy, đến cả cửa sổ xe cũng không dám nhìn.
Hạ Thiên Tường thấy bộ dạng không dám động đậy của cô, đôi môi mỏng hơi mím chặt, đầu ngón tay nhấn xuống một cái nút, tẩm ngăn giữa hàng phía trước và hàng phía sau lập tức tự động nâng lên.
Ngay sau đẩy, anh đưa tay nắm lấy tay Tô Nhược Hân, giọng khàn khàn: “Quen là ổn rồi”
Tô Nhược Hân lập tức ngẩng đầu, rõ ràng Câu này của người đàn ông là đang nói với Cô, sau này anh sẽ bình thường hoá chuyện chơi trò hôn nhau như trong thang máy hoặc văn phòng à? ¡ “Anh… Anh đừng có mà quá đáng.’ Vậy mà còn thường xuyên nữa, Hạ Thiên Tường quá đáng.
Tô Nhược Hân tức giận.
Thật sự tức giận.
Người đàn ông này quá vô liêm sỉ.
Lần nào ở cùng anh là hở tý lại có khả năng bị trêu chọc.
Mà hiện tại anh còn mặt dày đến độ bảo cô quen với hành vi của anh… Tô Nhược Hân chịu thua.
Khuôn mặt nhỏ cúi gầm.
Tay nhỏ duôi ra tàn nhãn véo một cái lên mu bàn tay Hạ Thiên Tường.
Lần này chắc chắn rất hung dữ, cô tức điên rồi.
‘A’, Hạ Thiên Tường suýt xoa: “Đau.
“Anh còn biết sợ đau?” Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường như tên háo sắc: “Còn có đau hơn đấy.” Nói xong, Tô Nhược Hân lại hung dữ véo Hạ Thiên Tường thêm cái nữa.
Sau khi tàn nhãn véo xong cô cũng thấy tay mình đau theo.
Nhưng cô vấn chưa hết tức, ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tường: “Biết sai chưa?”
“Không sai.”
“Anh…” Tô Nhược Hân nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bực tức của Tô Nhược Hân lúc đỏ lúc trắng, một bàn tay của Hạ Thiên Tường đưa đến trước mặt Tô Nhược Hân: “Em véo đi.”