CHƯƠNG 193
Nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng của Hạ Thiên Tường, Chúc Yên cảm thấy nếu là Hạ Thiên Tường đến đón Tô Nhược Hân, chắc chắn sẽ không để Tô Nhược Hân khám bệnh cho những hàng xóm này của chị ta.
Phương Tấn thở phào nhẹ nhõm, tuyệt đối không dám để cho người khác ghép anh ta với Tô Nhược Hân, nếu không anh ta cảm thấy anh ta khó mà giữ được cái mạng nhỏ.
Không ngờ, anh ta vừa thở phào một hơi, lại có một người phụ nữ chỉ vào anh ta rồi hỏi Chúc Yên : “Còn đẹp trai hơn anh ta sao?”
“Tất nhiên, chính là kiểu đẹp trai siêu cấp.” Chúc Yên ngẫm nghĩ, vẫn cảm thấy Hạ Thiên Tường đẹp trai hơn.
Phương Tấn cảm thấy mình trúng một vạn đòn chí mạng, mỗi lần có người so sánh anh ta và Hạ Thiên Tường, anh ta đều bị đánh cho không còn chút cặn.
Cúi đầu nhìn giao diện người dùng chia sẻ trên màn hình điện thoại, tự hỏi không biết lúc này Hạ Thiên Tường đang đeo tai nghe có nghe thấy hay không, lại nghe Tô Nhược Hân bình tĩnh tự nhiên nói: “Chị Chúc, chị đừng nói lung tung, cậu Hạ không phải bạn trai tôi.”
Tiêu rồi, Phương Tấn cảm thấy chắc chắn những ngày tháng đi theo Hạ Thiên Tường sau này sẽ rất khó khăn…
Phương Tấn lại nhìn điện thoại, hận không thể trực tiếp xóa bỏ người dùng chung đó.
Nhưng anh ta không dám.
Vội vàng tiến lên: “Cô Tô, cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi.”
Tô Nhược Hân liếc nhìn chiếc xe đằng sau Phương Tấn: “Anh ấy thật sự không có ở đó?” Dương Mỹ Lan từng nói, trước khi có quần áo mới thì sẽ không gặp Hạ Thiên Tường, thế nên, cô không định để Hạ Thiên Tường và Mỹ Lan gặp nhau trước.
Đã nói là một giờ chiều, thì là một giờ chiều.
“Cậu Hạ đi họp rồi.” Nếu như không phải họp, Hạ Thiên Tường chắc chắn sẽ đích thân đến đưa đón Tô Nhược Hân.
Vừa nghĩ đến đây, Phương Tấn đã cảm thấy đau đầu.
Đường đường là cậu Hạ, mà cũng có lúc bằng lòng làm tài xế cho người khác, còn vui vẻ chịu đựng, hận không thể lúc nào cũng làm tài xế cho Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân lúc này mới nói địa chỉ trung tâm thương mại, gật đầu: “Đi thôi.”
Cô đến muộn, để Dương Mỹ Lan đợi lâu thì không hay.
Hơn nữa, Hạ Thiên Tường đang họp, bây giờ Phương Tấn rất nhàn rỗi, tìm việc cho anh ta làm thì sẽ tốt hơn cứ xem điện thoại mãi, cô cũng coi như là gián tiếp bảo vệ đôi mắt giúp cho Phương Tấn.
Ở cửa bên của trung tâm thương mại, Tô Nhược Hân vừa xuống xe đã nhìn thấy Dương Mỹ Lan ngồi trên xích đu, lướt điện thoại đợi cô, cũng may là có Phương Tấn đưa cô đi, cô chỉ mất mười phút là đã đến nơi rồi.
“Mỹ Lan, đi thôi.”
Gia cảnh nhà Mỹ Lan khá giả, thế nên chọn trung tâm thương mại cũng chọn nơi gần như tốt nhất thành phố T rồi.
“Tô Nhược Hân, cậu nói xem Hạ Thiên Tường thích kiểu ăn mặc thế nào? Là kiểu ngây thơ hay là trưởng thành?” Quần áo của hai phong cách ngây thơ và trưởng thành là hoàn toàn khác nhau.