Chương 668
Cô gọi là ông Phong chứ không phải là Chủ tịch Phong.
Cô thấy gọi là ông thì thân thiết hơn, chứ gọi Chủ tịch Phong thì giống như đang gặp mặt ở công ty vậy, cách gọi đó chẳng thân thiết chút nào cả, mà là hơi nghiêm túc.
Tan tầm rồi thì không bàn đến chuyện công việc nữa, đây mới là đạo dưỡng thân.
“Ông già, thần y mà ông nói chính là con bé này sao?” Chủ tịch Phong gật đầu, coi như là đáp lại lời chào hỏi của Tô Nhược Hân.
“Đúng rồi, là con bé này đấy. Nếu không nhờ con bé này thì hôm nay tôi đã đi gặp mặt Diêm Vương rồi chứ có còn ngồi ở đây được nữa đâu?” Ông Tăng cười nói.
“Do ông có phúc.” Chủ tịch Phong nhận xét một câu như thế chứ không nói gì thêm nữa.
Bầu không khí bỗng trở nên lúng túng.
Tăng Đông bèn nói: “Nếu mọi người đã đến đông đủ cả rồi thì mình ăn cơm thôi.”
Sau đó, cả đại gia đình nhà họ Tăng gồm hai mươi mấy người ngồi vào bàn ăn.
Ông Tăng còn dặn mang ra lô rượu vang 58 năm, rất là hào phóng.
Nhưng vừa rót được nửa ly thì đã bị Tăng Hiểu Khê bảo dừng: “Ba ơi, Tô Nhược Hân nói sau này ba uống rượu ít thôi, nhiều nhất là nửa ly.”
“Có thêm ông già này đến mà, một ly, một ly được mà.” Nói rồi ông cụ lấy lòng nhìn Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân buồn cười gật đầu: “Vâng, thỉnh thoảng uống một ly cũng được, nhưng lần sau không được lấy lí do này nữa.”
“Lần sau không lấy lí do này nữa.” Lúc này ông cụ mới vui vẻ rót đầy ly cho mình, sau đó vội vàng uống một ngụm nhỏ chứ không chờ người khác mời.
Tâm trạng ông cụ tốt nên bầu không khí trên bàn ăn rất thoải mái.
Chủ tịch Phong ngồi cạnh ông cụ nên cũng rót rượu, sau đó nâng cốc với ông cụ: “Ông bạn già, mời ông, tôi uống đây.”
Nói rồi ông ta cầm ly rượu lên miệng.
Ông cụ thì uống rượu vang, còn chủ tịch Phong thì uống rượu trắng.
Nhưng ông ta vừa định uống thì nghe thấy Tô Nhược Hân nói: “Ông Phong đừng uống.”
Phong Thắng sững người, sau đó nói: “Ông Tăng bị bệnh không uống được, còn người mỗi bữa ăn phải uống 150 ml rượu trắng như ông cũng không uống được sao? Uống mấy chục năm trời rồi, không sao cả.”
Nói xong, không chờ Tô Nhược Hân nói gì đã uống một ngụm rồi.
“Ông Phong, ông không được uống thật.” Tô Nhược Hân nhìn Phong Thắng. Thật ra, cô cũng không muốn xen vào việc của người khác, nhưng đã nhìn thấy rồi, lại còn ăn cơm với nhau, thấy mà không khuyên có khác gì đánh mất y đức đâu.
Phong Thắng không ngờ Tô Nhược Hân lại ngăn ông ta uống rượu hết lần này đến lần khác nên bật cười, sau đó dửng dưng đặt ly rượu xuống: “Tô Nhược Hân à, cháu nói xem sao ông không được uống? Ông đã đi kiểm tra sức khỏe rồi. Tuy ông uống rượu hàng ngày nhưng gan không bị xơ cứng, cơ tim cũng không sao cả, dạ dày cũng không bị gì. Những căn bệnh dễ mắc phải do uống rượu ông đều không có, trái lại, khi uống rượu vào ông cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.”