CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

CHƯƠNG 284

Chiếc xe đi được nửa đường thì định vị được vị trí của Tô Nhược Hân, tốc độ xe cũng đạt đến mức nhanh nhất.

Lúc này, Tô Nhược Hân đã gọi hai món ăn, đang rầu rĩ ăn.

Lúc trước, cô thích nhất hai món ăn này, nhưng giờ phút này lại ăn không ngon.

Không muốn ăn.

Rất không muốn ăn.

“Cô Tô, cô có cần thêm một món canh không?” Tô Nhược Hân chỉ gọi thức ăn mà không gọi canh. Nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa thấy cô vừa nhíu mày thì lập tức căng thẳng.

Cấp trên yêu cầu phải trọng điểm chiếu cố nữ sinh này. Cấp trên nói có thể mặc kệ tất cả khách khác trong quán, nhưng duy nhất không thể không chăm sóc tốt cho nữ sinh này.

Nhưng cô chỉ gọi hai món ăn, bọn họ muốn bảo cô gọi thêm vài món cũng ngại.

Không cần tiền còn gọi ít như vậy, nhân viên phục vụ càng có ấn tượng tốt với Tô Nhược Hân hơn. Đúng là một cô gái tốt biết tiết kiệm.

Tô Nhược Hân cắn đũa, trong đầu đều là Hạ Thiên Tường.

Rốt cuộc anh có tới không?

Nếu anh không tới thì cô tự đi mua.

Một bóng người lặng lẽ đứng bên cạnh.

Trong giây lát, hơi thở mát lạnh quen thuộc lại vấn vít xung quanh cô.

Tô Nhược Hân xoay người: “Sao… sao anh tới đây?”

Nhân viên phục vụ rất tinh mắt, lại đưa thêm mấy món ăn lên, còn thêm cả món canh cho Tô Nhược Hân nữa.

Canh gà đã vớt hết váng mỡ, đặc biệt chuẩn bị cho Tô Nhược Hân. Nhưng lúc trước Tô Nhược Hân không gọi, thật làm người ta sốt ruột muốn chết.

“Tôi đã nói sẽ đi mua đồ với em, sẽ không thất hứa.”

“Ơ, anh vì không thất hứa mới tới à?” Tô Nhược Hân càng giận hơn.

Khi nhìn Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường bỗng nhiên mỉm cười, tâm trạng ảm đạm suốt buổi sáng, lúc này bỗng trở nên sáng sủa: “Không phải.”

“Vậy tại sao anh tới đây?” Tô Nhược Hân nghiêm khắc trừng mắt nhìn anh.

“Em muốn tôi tới.” Hạ Thiên Tường cầm đũa lên ăn.

“Tôi mới không muốn anh tới đâu.” Tô Nhược Hân nói xong, cầm lấy đôi đũa sạch chưa dùng qua gõ một cái vào đầu Hạ Thiên Tường.

Động tác nhỏ này của cô khiến đám người từ nhân viên phục vụ đến khách đang si mê nhìn vẻ đẹp trai của Hạ Thiên Tường từ phía xa đều kinh ngạc tới ngây người.

Một người đàn ông đẹp trai, vô cùng cao quý có một không hai đó hình như đang bị Tô Nhược Hân đùa giỡn vậy.

Nhưng Hạ Thiên Tường còn không buồn không giận, chỉ thản nhiên liếc nhìn Tô Nhược Hân rồi tiếp tục ăn cơm: “Được rồi, em không muốn tôi tới, là bản thân tôi muốn tới.”

Bình luận

Truyện đang đọc