Cô nói rồi, dùng sức đẩy anh.
Nhưng gót chân Hạ Thiên Tường như mọc rễ, không hề nhúc nhích.
“Không đi, tôi phải làm việc.
”
Tô Nhược Hân không nhịn được nữa, lại sợ có học sinh cũng đi con đường này, nôn nóng mở balo, lật tới lật lui lấy ra khẩu trang, liếc nhìn Teletubbies hoạt hình trên khẩu trang, nhưng cuối cùng vẫn xoay người đeo lên mặt Hạ Thiên Tường: “Anh muốn tiếp tục đi theo thì đeo khẩu trang cho tôi, nếu không anh xoay người ra cổng lớn quẹo trái chính là chỗ anh dừng xe.
”
“Được.
” Hạ Thiên Tường nhìn Teletubbies trên khẩu trang một cái, khóe miệng giật giật, nhưng vẫn đeo lên.
Hơi nhỏ.
Khuôn mặt cỡ bàn tay của Tô Nhược Hân không thể so với anh.
Cả người cô đều nhỏ hơn anh hai vòng hai số.
Thế là, Tô Nhược Hân đi, Hạ Thiên Tường theo phía sau.
Không nhanh không chậm, như vào trường thị sát.
Tô Nhược Hân nghe tiếng bước chân phía sau, rất cạn lời, không nhịn được nói: “Hạ Thiên Tường, anh theo tôi tới ký túc xá cũng không vào được, trường học có quy định, nam giới không thể vào ký túc xá nữ, anh không qua được cửa của dì quản lý, nếu bà cho anh vào, bà sẽ bị sa thải.
”
Người đàn ông không lên tiếng, tiếp tục đi theo Tô Nhược Hân.
Rất nhanh đã ra khỏi con đường nhỏ đó.
Con đường phía trước thông tới ký túc xá của cô không còn đường nhỏ nữa.
Tất cả đều là đường lớn xe chạy.
Tô Nhược Hân ở phía trước.
Hạ Thiên Tường ở phía sau.
Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy mình sắp trở thành sủng vật trong lồng rồi, chỉ cần có người đi ngang qua, không ai không nhìn về phía này.
Trước đây cô thường đi đường này, nhưng tuyệt đối không có nhiều ánh mắt tò mò như vậy.
Những ánh mắt rõ ràng hiện tại đều là vì Hạ Thiên Tường sau lưng cô.
Dù đeo khẩu trang, cũng khó mà che giấu tôn quý trên người anh.
“Tô Nhược Hân, vị này là…” Có bạn học đã lướt qua cô, không nhịn được tò mò lại đuổi theo hỏi thẳng.
Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường, hận không thể bóp chết anh.
Nhưng mà, đây chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi, mặt cô lúc này lập tức hiện lên nụ cười khẽ, sau đó, một tay vòng lấy cánh tay Hạ Thiên Tường, cười híp mắt nói: “Là anh tớ.
”
Cô có một anh trai, bạn học đều biết.
“Wa, anh cậu thật đẹp trai.
” Cô ấy vừa nói vậy, bèn có bạn học vây tới, không khách sáo đánh giá trên dưới Hạ Thiên Tường.
Người đàn ông thản nhiên đứng bên cạnh Tô Nhược Hân, dù không nói chuyện, khí thế vẫn rất lớn mạnh.
Đám nữ sinh to gan cứ nhìn thẳng Hạ Thiên Tường như vậy: “Tô Nhược Hân, buổi trưa cùng ăn cơm đi, dẫn theo anh cậu.
”
“Tô Nhược Hân, giới thiệu anh cậu cho tớ đi.
”
Còn có những ánh mắt mê trai không gần không xa nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tường, hận không thể nhìn rơi khẩu trang trên mặt anh.
Thực quá đẹp trai.
Nửa khuôn mặt lộ ra rõ ràng có thể nhìn ra là một người đàn ông tuấn tú siêu đẹp.
“Đợi các cậu thi đậu đại học lại tới tìm tớ, muốn làm chị dâu tớ, ít nhất cũng phải là đại học top 10 toàn quốc, nếu không, đừng đến quấy rầy anh tớ.
”
“Wa, tiêu chuẩn của anh cậu cao như vậy?” Lập tức có người kháng nghị, đẹp trai như vậy thật sự không bỏ được.
“Đây đều là những tiêu chuẩn hạ thấp rồi đấy, đều đi ôn tập thôi, đậu đại học lại tới tìm tớ.
” Cô còn chưa nói Hạ Thiên Tường là sinh viên tốt nghiệp trường kinh doanh Harvard đấy.
Nếu cô nói, ánh mắt những cô gái này sẽ càng dính chặt Hạ Thiên Tường.
Cuối cùng khuyên đám nữ sinh bao vây rời đi, Tô Nhược Hân lập tức tăng nhanh bước chân, hận không thể chớp mắt xông vào ký túc xá, thì có thể vứt bỏ phiền phức lớn phía sau.
Rõ ràng là đeo khẩu trang nữ của cô, nhưng vẫn đẹp trai không nói nỗi, cô phục thật rồi.
“Thật sự muốn giới thiệu bạn gái cho tôi?” Đám người tản đi, Hạ Thiên Tường cuối cùng mở miệng.
“Ừ, nhưng không phải những người này, tôi muốn giới thiệu Dương Mỹ Lan cho anh, cô ấy là bạn thân của tôi, học tập tốt nhân phẩm cũng tốt, tìm cơ hội tôi tổ chức bữa cơm, mời hai người cùng ăn, thế nào?”
Nói vậy rồi, Tô Nhược Hân liền nhập thể chất bà mối, nghiêm túc giới thiệu Hạ Thiên Tường cho bạn thân của mình.
Nói xong, thấy Hạ Thiên Tường không có chút phản ứng, cô sợ lần đầu tiên làm mối thất bại, vội bổ sung hai câu: “Mỹ Lan nhà tôi là đại mỹ nữ siêu cấp đấy, nếu cô ấy đi quay phim, tuyệt đối có thể một phát nổi tiếng trở thành minh tinh tuyến đầu, còn nữa, gia thế cô ấy cũng tốt, mặc dù không so được với nhà họ Hạ các anh, nhưng cũng không kém mấy, nếu anh có thể lấy được Mỹ Lan, là phúc phần kiếp trước anh tu.
”
Tô Nhược Hân càng nói càng hăng, nhưng nói mãi nói mãi, chợt phát hiện hai cái bóng một dài một ngắn trên mặt đất chỉ còn lại một mình cô.
Vừa xoay người, nào còn bóng dáng Hạ Thiên Tường.
Úi, người này nói đi là đi, thật sự biết thuật xuyên tường, xuyên vào tòa nhà ký túc xá rồi?
Tìm nửa ngày, cũng không tìm thấy, Tô Nhược Hân chỉ đành lắc đầu vào tòa nhà ký túc xá.
Vừa vào, mắt đã sáng lên.
Tường ngoài ký túc xã đã đổi mới một tuần rồi, cho nên cô nhìn thấy thật sự không có cảm giác gì.
Lại không nghĩ tới, chỉ một ngày hai đêm không về thôi, lại quay về, toàn bộ ký túc xá như không còn là ký túc xá của cô nữa, bên trong đều là diện mạo mới.
Hơn nữa, không chỉ mới, còn cảm giác rất cao cấp.
“Tô Nhược Hân, cháu về rồi.
” Dì quản lý nhìn thấy cô, nhiệt tình chào hỏi.
Điều này khiến Tô Nhược Hân đỏ mặt, cô đêm trước theo Phương Tấn rời đi, còn là dì quản lý đích thân tiễn cô ra ngoài.
Vừa nghĩ tới cô hai ngày nay ở chung đơn độc với Hạ Thiên Tường, biểu cảm liền không tự nhiên.
Đó là cảm giác hoàn toàn khác biệt với khi ở chung lúc Hạ Thiên Tường hôn mê không tỉnh.
“Vâng, cháu về rồi.
” Tô Nhược Hân khẽ xoay người, váy trên người nhẹ nhàng bay lên, váy này nhẹ mà không rũ, chất lượng Chanel quả nhiên không thể hoài nghi.
“Đi đi, ký túc xá của cháu đã hoàn toàn tu sửa lại xong rồi, mau đi xem xem, có ý kiến gì thì mau chóng đề xuất, có thể cải tạo.
”
“Dạ.
” Tô Nhược Hân cười chạy lên cầu thang.
Lúc vào hành lang, tâm trạng càng tốt, hành lang tầng của cô thật sự trang trí rất xinh đẹp.
Màu xanh mộng ảo, rất tốt cho mắt.
Lấy chìa khóa mở cửa, lập tức, Tô Nhược Hân liền ngây người.
Quay đầu nhìn số cửa, cô thật sự không đi nhầm, căn phòng này quả thật là ký túc xá của cô.
Nhưng bên trong, nào còn như ký túc xá chứ, là phòng công chúa, nhưng là phòng công chúa bốn người mà thôi, thật xinh đẹp.
Tô Nhược Hân ngây người đứng đó, ngờ nghệch nhìn ký túc xá đã từng vô cùng quen thuộc lúc này lại cực kỳ xa lạ.
Cô xông tới vị trí của mình, những đồ trang trí nhỏ cô thích trước đó vẫn còn.
Không hề thay đổi.
Thay đổi là giường, còn có bàn, còn có tường, đều sơn mới hoàn toàn.
Ngay cả sàn cũng lót thảm.
Trong góc có máy hút bụi thông minh hoàn toàn tự động.
Sau này ngay cả quét dọn cũng giảm bớt.
Tô Nhược Hân ấn nút mở, máy hút bụi liền bắt đầu hoạt động.
Wa, mặt mày cô cười cong cong.
Phòng ký túc xá này thật là…
Thoải mái nằm lên giường của mình.
Đệm giường cũng đổi, còn tốt hơn cái cô dùng ở nhà họ Tô, cảm xúc mềm mại, rất thoải mái.
Tô Nhược Hân cầm một quyển sách sang, ra vẻ đang đọc sách.
Quá thoải mái rồi.
“Nếu có thêm cây nước nóng lạnh thì tốt rồi.
” Tô Nhược Hân lầm bầm.
Đang nghĩ, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?”.