CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

Chương 664

Cũng may là sau khi lên xe Tô Nhược Hân luôn giữ im lặng chứ không nói gì nhiều, việc này giúp Phương Tấn thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng năm phút sau, tiếng chuông điện thoại của Tô Nhược Hân đã đập tan sự yên lặng trong xe.

Phương Tấn nhanh chóng liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi trên điện thoại Tô Nhược Hân.

Hạ Thiên Chiếu.

Đây là tên trong danh bạ của Tô Nhược Hân.

Phương Tấn nhìn thấy nên Tô Nhược Hân cũng nhìn thấy.

Cô đợi một lúc rồi bắt máy: “Thiên Chiếu.”

Tô Nhược Hân không nghĩ gì cả nên vừa nói là gọi tên Thiên Chiếu.

Phương Tấn bỗng cảm thấy bầu không khí trong xe trở nên lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến anh ta rùng mình.

Muốn nhắc Tô Nhược Hân lắm, nhưng Hạ Thiên Tường nghe thấy giọng anh ta nên anh ta không dám.

“Nhược Hân, có nhớ anh đây không?” Ở đầu dây bên kia, Hạ Thiên Chiếu xấu xa hỏi.

Đây là ngữ khí quen thuộc của anh ta, Tô Nhược Hân nghe quen rồi nên chẳng lạ lẫm gì: “Nằm mơ đi.”

“Ừ, tôi nghĩ hay thế nên cho rằng ngày nào Nhược Hân cũng nhớ tôi cả, vì khi Nhược Hân nhớ tôi thì tôi cũng nhớ Nhược Hân lắm.”

“Cút.” Tô Nhược Hân không nhịn được mà mắng. Miệng Hạ Thiên Chiếu ngứa đòn quá, cứ có cảm giác là lúc nào cũng muốn gạ cô.

“Được, em bảo tôi cút thì tôi chuẩn bị cút đây. Sáng mai tôi cút bằng máy bay về cạnh em, đợi đến khi tôi về nhà thì em phải ăn cơm với tôi đấy.”Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!

“Hạ Thiên Tường đồng ý cho anh về rồi sao?” Nói xong câu nói, Tô Nhược Hân muốn cắn rớt lưỡi mình, bởi chỉ có cô và Hạ Thiên Tường biết việc Hạ Thiên Tường lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, đuổi Hạ Thiên Chiếu đến châu Phi.

Cũng may là Hạ Thiên Chiếu không hiểu ý tứ sâu xa trong lời cô nên vui vẻ trả lời: “Ừ, anh tư cho tôi về rồi.”

Lúc này, Phương Tấn đang lái xem im lặng chia buồn với Hạ Thiên Chiếu, sợ rằng Hạ Thiên Chiếu vừa kết thúc cuộc gọi thì sẽ lập tức nhận được thông tin Hạ Thiên Tường bảo anh ta tiếp tục ở lại châu Phi thêm một tháng nữa.

Ừ, ít nhất là một tháng, mà cũng có khi là ba tháng.

Hạ Thiên Chiếu thảm rồi.

Chắc chắn sẽ gặp một kết cục rất bi thảm.

Lúc nên gọi không gọi, sao cứ gọi vào lúc điện thoại của Hạ Thiên Tường đã kết nối với điện thoại của anh ta chứ.

Hạ Thiên Chiếu lại chẳng biết gì về cái kết sắp xảy ra với mình. Không chờ Tô Nhược Hân trả lời, anh ta đã vui vẻ nói: “Cuối cùng cũng sắp rời khỏi cái chỗ chết tiệt này rồi. Đến khi về nhà, một ngày tôi phải tắm mười lần.”

“…” Phương Tấn tiếp tục mặc niệm thay cho Hạ Thiên Chiếu. Chuyện như đi tắm mà còn nói với Tô Nhược Hân, chắc kết cục còn thảm hơn nữa đây.

Không ngờ Hạ Thiên Chiếu dám nói mà Tô Nhược Hân cũng chẳng kém cạnh gì: “Hạ Thiên Chiếu, đừng nói với tôi là bây giờ ba ngày anh mới tắm một lần đấy.” Nhưng lúc này, Tô Nhược Hân cảm thấy, ở nơi như châu Phi thì ba ngày tắm lần đã xa xỉ lắm rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc