CHƯƠNG 218
Từ sân thượng bệnh viện đi xuống đến thang mái, Hạ Thiên Tường như có bản đồ của bệnh viện, chẳng mấy chốc đã tìm thấy nhà xác.
Vì cái chết của Chúc Yên không được bình thường, cho nên cũng không được đưa thẳng đến nhà tang lễ mà được để ở nhà xác của bệnh viện, đợi người khám nghiệm tử thi xong rồi mới xử lý.
“Bên này.” Thấy cô và Hạ Thiên Tường, một y tá dẫn hai người vào trong, đây cũng là do Hạ Thiên Tường sắp xếp trước.
Một cảm giác lạnh lẽo bay đến khiến Tô Nhược Hân rùng mình.
Trước giờ cô sợ người chết nhất, nhưng lúc này chỉ có thể lấy can đảm đi vào.
“Đừng sợ, có tôi ở đây.” Một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, bàn tay đó vô cùng vững chắc.
Cũng khiến cho Tô Nhược Hân bình tĩnh hơn, chậm rãi bước về phía trước.
Họ đi qua những cái hộp sắt chứa thi thể, cuối cùng dừng lại trước hộp của Chúc Yên.
Y tá mở hộp ra: “Đây chính là Chúc Yên.”
Người cô ta đã cứng đờ, nhưng vẫn có thể thấy rõ nét mặt tái mét trước chết của Chúc Yên.
Thậm chí Tô Nhược Hân còn phát hiện cổ áo cô ta có một vài vết máu, có lẽ là bệnh viện xử lý không sạch sẽ.
Vừa nhìn thấy Chúc Yên, Tô Nhược Hân lập tức rơi nước mắt.
Tất cả tin tức đều cho cô biết rằng, Chúc Yên trúng độc chết.
Nhưng chắc chắn không phải độc trong toa thuốc của cô.
Cô chỉ cần nhìn đã biết.
Đó là thuốc bắc mà Chúc Yên mua có vấn đề.
Tô Nhược Hân lại tiến gần hơn, cô đang muốn đặt tay xuống thì cửa nhà xác sau lưng chợt mở ra: “Dừng tay, cô không thể chạm vào cô ta.”
Tô Nhược Hân xoay người, lúc đang không rõ tình hình thì Hạ Thiên Tường ở bên cạnh chợt cúi người: “Em cứ làm việc của em, không cần để tâm.”
Sau đó anh buông tay Tô Nhược Hân, sải bước đi về phía người vừa tiến vào, ngăn cản anh ta: “Anh muốn làm gì?”
“Đây là lệnh bắt, Tô Nhược Hân liên quan đến tội giết người, hung thủ không thể tiếp xúc với người chết, tránh ra, tôi phải bắt cô ta đi.”
“Tô Nhược Hân không phải hung thủ.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng quát, anh đứng trước mặt người này, khiến anh ta không dám vượt qua anh đi bắt Tô Nhược Hân.
“Cậu Hạ, đây là lệnh của Chủ tịch Lạc, dù là ai cũng không thể ngăn cản chúng tôi bắt người.”
“Tôi chỉ biết là Tô Nhược Hân không phải hung thủ.”
Bên kia, Tô Nhược Hân đã đặt tay xuống người Chúc Yên.
Vừa mới chạm vào, sắc mặt cô đã tái nhợt.
Tô Nhược Hân run rẩy, gần như không thể đứng vững.
Đã có thể chắc chắn Chúc Yên là trúng độc mà chết.
Như vậy chỉ có hai khả năng dẫn đến cái chết của cô ta, một là đối phương muốn gi3t chết Chúc Yên, cho nên đổi một vị thuốc, hai là người đối phương thật sự muốn hãm hại là cô, mà Chúc Yên chỉ là một ngòi nổ.