Chương 832
“Huỷ, không huỷ được thì giao cho Phó tổng giám đốc thay tôi.” Nói xong, không đợi Phương Tấn đáp lại thì anh đã cúp máy.
Anh chỉ giao cho cấp dưới một việc mà thôi.
Để điện thoại xuống, Hạ Thiên Tường cúi đầu nhìn cô gái ở trong ngực đang trợn mắt há hốc mồm: “Giờ được rồi chứ?”
“Hạ Thiên Tường, ảnh làm thế này thì có bỏ lỡ nhiều cơ hội kinh doanh lắm không? Anh sẽ kiếm được ít tiên hơn phải không?” Theo mô tả trên mạng, chỉ cần Hạ Thiên Tường bắt tay vào công việc thì mỗi một giây đều là mấy chục triệu tiền doanh thu, nhiêu đó chỉ là ước tính mà thôi.
Nhưng bây giờ, chỉ vì anh không cho phép cô gọi video riêng với Trần Sang mà thoái thác toàn bộ lịch trình trong hai tháng.
Cô bội phục.
“Không đâu” Bỏ lỡ thì bỏ lỡ, dù gì sau này vẫn có thể kiếm về được, vậy nên hiển nhiên là nó tương đương với không lỡ mất.
“Thật sự không phải?” Mặc dù giọng điệu Hạ Thiên Tường rất chắc chắn, song Tô Nhược Hân lại không tin.
“Thật sự.”
“Vậy được rồi, đây là tự anh một hai đòi cùng em gọi video cho Trần Sang đấy, không phải do em ép buộc anh, nếu tới lúc ấy mà Chủ tịch Lục hoặc bà tới tìm em, bảo em làm ảnh hưởng tới công việc của anh thì em không đồng ý đâu”
“Sẽ không.” Hạ Thiên Tường nói xong câu này liền lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho bà cụ, nói làm là làm ngay, không có lấy nửa phân dây dưa dài dòng.
Sau khi gửi tin nhắn cho bà cụ, anh nhanh chóng nghe thấy một tiếng “ting” vang lên từ chiếc điện thoại, người đàn ông lập tức đưa màn hình điện thoại tới trước mặt Tô Nhược Hân: “Em xem đi, bà nội đã đồng ý rồi. Bà đồng ý rắng chuyện của anh và em mới là chính sự, những thứ khác đều không phải.”
Tô Nhược Hân nghe đến đó, cô nghiêm túc nhìn sang và trông thấy Hạ Thiên Tường đã thật sự xin nghỉ với bà cụ, chỉ với một lý do duy nhất, để ở cùng với cô.
Đúng vậy, không gì khác ngoại trừ ở cùng cô.
Mà bà cụ cũng rất nghiêm túc trả lời lại: “Đồng ý, Thiên Tường cố lên, nhất định phải theo đuổi được Nhược Hân.”
..
.„.. Tô Nhược Hân im lặng, một mình Hạ Thiên Tường cố chấp thì cũng thôi đi, hiện tại lại còn có thêm cụ bà giúp đỡ nữa…
“Bây giờ còn vấn đề gì không?”
“Không có… không còn”
“Bây giờ anh đi gặp Trần Sang với em nhé?”
Thương lượng mọi thứ xong xuôi, Hạ Thiên Tường quyết định rất nhanh chóng, như thể sợ Tô Nhược Hân đổi ý.
“Được thôi” Mặc dù có cảm giác giống bị ép phải lên thuyền giặc, nhưng mà lúc này Tô Nhược Hân đã nhận ra, rằng dường như đến cả năng lực từ chối Hạ Thiên Tường thôi cô cũng chẳng có.
Anh thu xếp như vậy, thế mà cô lại đồng ý ngay tức khắc trong lúc không chủ ý mà chẳng hiểu vì sao.
Thành ra Tô Nhược Hân đành phải tiếp tục xin nghỉ phép.
Cô rất thích thực tập trong phòng khám.
Nhưng mà cô thích việc nghiên cứu căn bệnh khó chữa của Trần Sang hơn.