CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

CHƯƠNG 517

Chẳng qua, bọn họ đều lùi đến một bên cửa, bảo đảm thông gió như yêu cầu của Tô Nhược Hân.

Sau đó, bọn họ nhìn, bất giác cũng hơi tin tưởng Tô Nhược Hân.

Bởi vì kỹ thuật châm kim của Tô Nhược Hân không hề kém hơn Mạc Tử Đơn.

Đợi đến khi Tô Nhược Hân châm xong một kim cuối cùng, sau đó thở phào nhẹ nhõm, đứng trước giường, mọi người vẫn không dám thở mạnh.

Bởi vì, điện tâm đồ của ông cụ trên thiết bị lúc này đã sắp về không rồi.

Đó là mức độ sẽ nhanh chóng ngừng thở.

Tăng Hiểu Khê che mắt, không dám nhìn nữa.

Bà ta đã trải qua vài lần quá trình ông cụ được cấp cứu, cho nên bà ta từng nhìn thấy thiết bị kia.

Bà ta cũng hiểu được từng đường còn có con số hiển thị trên đó có ý nghĩa thế nào.

Lần này còn nguy hiểm hơn những lần trước.

Xong rồi.

Bà ta gây ra họa rồi.

Nếu bà ta không dẫn theo Tô Nhược Hân tới, cho dù ông cụ có tắt thở, cùng lắm chỉ chết do chữa trị không có hiệu quả. Nhưng bà ta dẫn Tô Nhược Hân đến, nếu ba già đi thật, ít nhiều gì cũng là trách nhiệm của bà ta.

Ngoài cửa, tất cả người nhà họ Tăng đều tới.

Già trẻ lớn bé mấy chục người vây quanh hành lang bên ngoài tới mức kiến cũng không chui lọt.

Tăng Hiểu Khê thậm chí đã tưởng tượng ra cảnh bản thân mình sẽ lập tức bị người trong nhà oán trách.

Đúng lúc này, bà ta nghe thấy Mạc Tử Đơn hưng phấn kêu: “Điện tâm đồ nhảy rồi, thật sự nhảy rồi.”

Ông ta hưng phấn nhưng vẻ mặt Tô Nhược Hân vẫn nghiêm trọng: “Bác sĩ Mạc, ông đừng vui mừng quá sớm. Ông có thể bảo tất cả người bên ngoài đều tránh ra không? Không khí trong phòng còn không được lưu thông lắm.”

“Được được được, tôi sẽ đích thân đi đuổi bọn họ đi.” Mạc Tử Đơn nói xong, lại bắt đầu hành động thật: “Tất cả tránh ra, mọi người đừng đứng ở trước cửa, đừng chắn gió lưu thông nữa. Còn nữa, các người đi mở hết cửa sổ của biệt thự ra, nếu không thì không khí trong hành lang này cũng không được trong lành đâu.”

Ông ta vừa lên tiếng, cộng thêm lúc trước ông ta kêu điện tâm đồ của ông cụ đã nhảy lên, mọi người mới chợt có phản ứng, sau đó đều tranh nhau đi mở cửa sổ của biệt thự.

Cửa sổ của tất cả các phòng đều được mở ra.

Mỗi tầng mỗi phòng đều như vậy.

Nhiều người sức lớn, chỉ mấy phút, không khí trong cả căn biệt thự đã được lưu thông, cũng càng trong lành hơn.

Tô Nhược Hân vẫn đứng lặng lẽ ở trước giường, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ông cụ.

Ông cụ còn chưa vượt qua thời điểm nguy hiểm nhất, cô không thể có bất kỳ lơ là thiếu cảnh giác nào.

Bác sĩ đứng bên cửa vẫn luôn theo dõi cảnh tượng này. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ căn bản không thể tin được Tô Nhược Hân đã thay đổi tất cả bầu không khí vốn vẫn nặng nề trước đó.

Nhưng điện tâm đồ lại đột nhiên muốn về không: “Không xong rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc