CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

Chương 814

Hạ Thiên Tường lại không thèm khách sáo mà đuổi khách, càng nhìn càng không vừa mắt Hồ Nhất Thiên, đúng là không có mắt nhìn.

Làm bóng đèn lâu thế rồi, còn chưa biết ý mà đi,anh khinh bỉ…

Hồ Nhất Thiên nhớ tới mình đã có được một phần ba quyền chủ đảo trong giây lát, mặt mày lập tức hơn hở: “Được rồi, không quấy rầy vợ chồng son anh tư với chị dâu ăn trưa với nhau nữa, em đi trước đậy, hôm khác gặp lại” Nói xong, anh ta còn vung nắm đấm, ý là nhắc nhở Hạ Thiên Tường rằng đừng quên Về giao hẹn, anh ta muốn đánh một trận với Hạ Thiên Tường.

“Tạm biệt” Để Hồ Nhất Thiên mau đicho..

khuất mắt mình, Hạ Thiên Tường kiên nhẫn đáp lại Hồ Nhất Thiên.

Lúc này Hồ Nhất Thiên mới đi ra khởi văn phòng của Hạ Thiên Tường, sau đó nghĩ đến một phần ba hòn đảo mà anh ta vừa có được, anh ta vô cùng thân thiết đóng cửa văn phòng lại.

Tức thì, trong cửa và ngoài cửa như là hai thế giới.

“Hạ Thiên Tường, anh vấn chưa tan làm, có phải em đến thế này hơi quá đáng không?”

Suốt đường đi, cô bị mọi người nhìn chắm chăm, bây giờ Tô Nhược Hân còn thấy hơi sởn tóc gáy. HH “Không phải, khi đến nơi anh sẽ luôn tuân thủ quy tắc.’ Hạ Thiên Tường cúi đầu cười, anh đã vứt bỏ đống tài liệu trên bàn làm việc kia rồi, không muốn để ý đến nó chút nào, giờ phút này trong mắt anh chỉ cô gái nhỏ trước mặt.

Anh đi đến cạnh cô, ngồi lên sofa, thấy Tô Nhược Hân mở hộp đồ ăn ra: “Vậy anh mau ăn lúc còn nóng đi, em tự làm đấy, không ngon băng đầu bếp của anh và chị Chiêm nấu, anh ăn tạm đi.” Tô Nhược Hân nói rồi xới một bát cơm đưa cho Hạ Thiên Tường.

Xới cơm xong là đến múc canh, dù sao cô cũng mang đến bốn cái bát, đủ để xới cơm canh cho hai người.

Nào ngờ vừa cầm muôi canh lên đã bị một bàn tay của người đàn ông ngăn lại: “Canh không cần múc riêng, ăn chung là được rồi.”

“Bùm’, Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy tai mình đỏ bừng, nóng đến mức cô khẽ run lên: “Không… không phải anh có chứng nghiện sạch sẽ à, em vẫn nên múc riêng canh thì hơn.” Sao cô lại cảm thấy ăn canh chung với anh như là hôn gián tiếp vậy.

Khi cái thìa của cô nhúng vào bát canh, thìa của anh cũng nhúng vào bát canh, là cùng một cái bát.

“Ai bảo anh mắc chứng nghiện sạch sẽ? Anh không hề. Hạ Thiên Tường không đỏ mặt tim không đập nhanh mà đáp.

Tô Nhược Hân đứng ngây ra nhìn người đàn Ông, anh nói mà không biết ngượng à? Cô nhớ rõ đêm đó vì đóng kịch để cô hết hy vọng, vì muốn chia tay với cô, anh đã để cho Tô Thanh Hà khoác tay mình, nhưng sau đó bộ đồ kia liền tới số, trong nháy mắt, bộ đồ âu mấy trăm triệu đã trở thành vải vụn rồi bị vứt đi.

Sau đó, người đàn ông còn đặt riêng hẳn một phòng để tăm rửa sạch sẽ rất lâu.

Đây không phải là chứng nghiện sạch sẽ thì là gì?

Nếu anh không mắc chứng nghiện sạch sẽ, thì từ nay thế giới đã có thể loại bỏ chứng nghiện sạch sẽ.

Không có ai mắc chứng nghiện sạch sẽ nặng hơn anh. Thế nên nếu anh không mắc, những người khác lạ càng không.

“Ngồi xuống, ăn đi.” Thấy Tô Nhược Hân không nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm mình như vậy, lần đầu tiên Hạ Thiên Tường cảm thấy không thoải mái.

Lúc này Tô Nhược Hân mới hoàn hồn: “Vẫn nên chia ra đi.” Cô vẫn cảm thấy chia thành hai bát sẽ tốt hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc