CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

Chương 811

Tuy dạo này đâu đâu cũng có tin đồn Hạ Thiên Tường sắp đính hôn, đối tượng đính hôn của anh là Tô Thanh Hà hoặc Mai Diễm Tình chứ không phải Tô Nhược Hân.

Nhưng chừng nào tập đoàn Hạ Thị chưa đưa ra thông báo chính thức thì chừng ấy vấn không phải sự thật, mọi chuyện có thể thay đổi bất cứ lúc nào.

Tô Nhược Hân thực sự không muốn gây chú ý, nhưng bị người ta nhận ra thì cũng hết cách.

Lúc này, lòng cô chỉ nghĩ tin tức mình đến đây sẽ không bị những người mình gặp trong thang máy truyền đến tai Hạ Thiên Tường.

Nếu không thì còn gì là niềm vui bất ngờ nữa.

Mặc dù, cô cũng không biết liệu mình có thể làm Hạ Thiên Tường vui vẻ và bất ngờ đến mức nào.

Tầng trên cùng.

Dáng người cao lớn như đại bàng bay liệng của Hạ Thiên Tường dựa vào ghế giám đốc: “Hồ Nhất Thiên, tôi chi toàn bộ, cậu chỉ cần chịu trách nhiệm xây dựng là được.”

“Ặc, Hạ Thiên Tường, anh ác vừa thôi. Rõ ràng là khu vực mà cậu đây tìm ra, sao lại là anh chỉ hết? Thể chẳng phải tất cả đều là của anh à?” Hồ Nhất Thiên trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tường.

“Cậu có thể chi hết, nhưng tôi đảm bảo răng trong vòng một giờ sau khi cậu xây xong hệ thống sẽ bị đánh chiếm. Đến lúc đó, cậu nghĩ nó có còn thuộc về mình không?” Hạ Thiên Tường khẽ xoay ghế, môi hơi nhếch lên, khiển Hồ Nhất Thiên chỉ muốn xông lên xé xác anh ra.

“Hạ Thiên Tường, anh ác lắm.”

“Vẫn chưa ác lắm đâu, không phải vần phần cho cậu một cốc canh đó sao?”

“Ha, em và người của em chỉ có quyền làm khách, đây gọi là phần cho em một cốc canh à? Rõ ràng là cặn một cốc canh, còn chẳng bõ dính răng. Hạ Thiên Tường, anh càng ngày càng keo kiệt…

Đúng lúc này, điện thoại của Hạ Thiên Tường sáng lên, anh cầm di động xem tin nhắn, khuôn mặt tuấn tú lập tức như được nhuộm màu, đôi mắt đen như mực cũng sáng lên, yên lặng xem tin nhắn tâm ba giây, anh ngẩng đầu: “Hồ Nhất Thiên, cậu lượn được rồi.”

Hồ Nhất Thiên bật dậy: “Hạ Thiên Tường, anh có ý gì?”

“Mọi chuyện cần nói đều đã quyết định xong, cậu còn muốn ở lại không đi à?” Hạ Thiên Tường nói xong, đứng dậy khỏi ghế giám đốc, sau đó chậm rấi đi tới cửa văn phòng, trực tiếp mở ra: “Xin mời.”

“Em đồng ý bao giờ? Anh là đồ ăn cướp, em vất vả xây dựng nó cho anh, cuối cùng tất cả đều của anh? Hạ Thiên Tường, anh là đồ lang sói.” Hồ Nhất Thiên trừng mắt với Hạ Thiên Tường, cực kỳ không phục mà đối đâu với Hạ Thiên Tường.

“Vậy được, tôi đổi người khác xây dựng, chỉ là đến lúc đó cậu và người của mình còn không có cả quyền lên đảo, đừng trách tôi không nhắc cậu trước.’ Trông Hạ Thiên Tường có vẻ rất vui.

“Coi như anh giỏi.” Hồ Nhất Thiên đứng dậy đi về phía Hạ Thiên Tường, sau đó đấm một cú vào ngực Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường không hề né, cứng rắn chịu đòn: “Ừ, cậu đánh cũng đánh rồi, chuyện này cứ quyết thế nhé, lượn đi.”

Hồ Nhất Thiên giận dữ đá anh ta một phát, nhưng lần này Hạ Thiên Tường đột nhiên lùi lại, thoáng cái đã tránh được Hồ Nhất Thiên: “Muốn đánh nhau không phải là không được, nhưng để hôm khác đánh, hôm nay không được.” Anh nói rồi liếc nhìn cửa phòng thư ký bên ngoài, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong.

Tô Nhược Hân đến rồi.

Tin nhắn của trưởng phòng quản lý gửi cho anh sẽ không bao giờ sai.

Bình luận

Truyện đang đọc