CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

CHƯƠNG 711

Phong Thắng yên tĩnh nằm trên ghế sofa, nhắm mắt lại, chờ đợi giác hơi xong xuôi.

Lực hút của ly giác hơi rất lớn, cũng hơi đau.

Cùng lúc đó, bỗng ngửi thấy mùi nước hoa trộn lẫn mùi rượu cồn nồng nặc khắp phòng, hơn nữa càng lúc càng nồng.

Mọi người cũng không dám thở mạnh nhìn Phong Thắng.

Bỗng nhiên, Phong Thắng đang nằm lập tức ngồi bật dậy.

Đúng vậy, là mang theo ly giác hơi ngồi bật dậy, sau đó nghe thấy ông ta mê muội nói: “Đau quá, trên cổ tôi chụp cái gì vậy?”

Phong Thắng nói xong, đưa tay muốn nhổ ly giác hơi trên cổ xuống.

Tùy tùng theo tới bên cạnh lập tức tiến lên: “Thưa ông, đây là cốc giác hơi, không thể nhổ.”

“Xem đi, chữa khiến người ta ngu luôn rồi.” Lập tức có người trong đám người cười to.

“Em gái, nhân lúc vừa chụp ly giác hơi xuống, vu thuật của em vừa mới bắt đầu, mau chóng thu tay lại, bằng không, nếu như ông cụ Phong bị em chữa cho càng ngày càng nghiêm trọng, em không chịu nổi trách nhiệm đâu, đến lúc đó đừng trách chị không nhắc nhở em.” Tô Thanh Hà ở bên cạnh giống như rất tốt bụng mà nhắc nhở Tô Nhược Hân.

Trưng ra dáng vẻ chắc chắc Tô Nhược Hân đang dùng vu thuật.

Tô Nhược Hân khẽ nhíu mày, không phản bác lời của Tô Thanh Hà, cũng không phản bác lời của những người khác.

Giống như cô không hề nghe thấy những lời này, ánh mắt đều tập trung trên người Phong Thắng.

“Đau, mau nhổ ra cho tôi.” Phong Thắng lại là dáng vẻ hoàn toàn không biết đang làm cái gì, kiên quyết muốn nhổ ly giác hơi ra.

Hai tùy tùng đi lên muốn ngăn ông ta lại, nhưng cuối cùng lo lắng mạnh tay sẽ khiến ông cụ bị thương, trông thấy không ngăn được nữa, lộ ra ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tô Nhược Hân: “Cô Tô, làm sao bây giờ?”

“Ông Phong phát bệnh rồi, trước tiên nhổ ra, để tôi, các anh tránh ra.”

“Cô Tô, lúc này ông cụ hơi rối loạn, cô làm được không?” Mặc dù bởi vì lời nói của Tô Thanh Hà mà lúc này tùy tùng cũng nửa tin nửa ngờ Tô Nhược Hân, nhưng cho dù bọn họ nghi ngờ thế nào, trước khi đến nơi này đã nhận được dặn dò của ông cụ Tăng và Phong Thắng, Tô Nhược Hân chính là đến chữa bệnh cho Phong Thắng, cho nên, chỉ cần Phong Thắng không lên tiếng, bọn họ không thể nghi ngờ Tô Nhược Hân.

Bây giờ Phong Thắng tái phát chứng mất trí nhớ, bọn họ càng không dám tùy tiện đưa ra quyết định.

Một người trong đó đã đi mời ông cụ Tăng đến đây.

Bằng không, nếu như Phong Thắng thật sự xảy ra không may gì, vậy chính là bọn họ không làm tròn bổn phận.

“Tôi làm được.” Tô Nhược Hân kiên định nói ra, đồng thời ánh mắt thản nhiên quét nhìn người bên ngoài một vòng, chỉ trong chốc lát như vậy, cũng không biết là ai truyền đi tin tức, trong gian phòng ngoài gian phòng đã là ba tầng trong ba tầng ngoài, chật ních người vây xem.

Tùy tùng kia chỉ ước gì Tô Nhược Hân nói là làm được, như vậy Phong Thắng có vấn đề gì sẽ đều là trách nhiệm của Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân hít sâu một hơi, bước lên lại gần Phong Thắng, thả nhẹ giọng điệu nói: “Ông Phong, cháu là Tô Nhược Hân, mấy ngày trước từng gặp ông, có phải ông muốn cháu làm cháu dâu ông hay không?”

Nghe thấy mấy chữ ‘cháu dâu’ này, Phong Thắng không giãy giụa nữa, mê man quay đầu nhìn Tô Nhược Hân: “Cháu muốn làm cháu dâu ông?”


CHƯƠNG 712


Nguồn lỗi chương, mong độc giả thông cảm!

Bình luận

Truyện đang đọc