CHƯƠNG 177
“Gì cơ? Trên người Tô Nhược Hân sao?” Mọi người ngạc nhiên.
“Chẳng lẽ Tô Nhược Hân là người ăn trộm thật sao?”
“Không ngờ Tô Nhược Hân lại là tên ăn trộm, ui chuyện này đáng sợ quá. Mình cà tám mươi phần trăm là cậu ấy đã trộm đống bút mà mình bị mất trước đây.”
“Ừ còn có hộp bút của mình nữa, chắc cũng là cậu ấy trộm.”
“Mình không ăn trộm.” Tô Nhược Hân không màng đến việc các bạn học nói ra nói vào mình, nhưng có ra sao thì cô cũng không thừa nhận.
Không trộm đồ thì sao mà thừa nhận được.
“Có trộm hay không thì lục túi là biết.” Ánh mắt của Lý Lan lại dồn lên túi áo phía trên ở trên áo Tô Nhược Hân.
“Mình không trộm.”
“Vậy cậu có dám để tụi mình lục túi cậu không?”
“Cậu lục đi.” Tô Nhược Hân không từ chối.
Lý Lan bước nhanh lên trước, sau đó giơ tay lên: “Mọi người nhìn nhé, tay mình trống không, không có gì cả.”
“Ừ, không có, không có gì hết.”
“Tiếp theo đây chính là phút giây nhìn thấy bằng chứng.” Lý Lan nói xong thì vói tay vào túi áo của Tô Nhược Hân, ngay sau đó cô ta lấy ra một chiếc vòng tay bằng vàng sáng lấp lánh.
“Tô Nhược Hân, cậu còn gì để nói không?” Triệu Giai Linh cướp lấy chiếc vòng trong tay Lý Lan rồi giơ lên cho các bạn bè xung quanh thấy là Tô Nhược Hân đã trộm vòng tay của mình: “Các cậu xem đi, trên chiếc vòng này của mình còn có ba chữ TGL là chữ viết tắt tên mình, đây là ba mẹ mình đặt riêng cho mình đấy.”
“Em Tô, mời em về đồn với chúng tôi.” Một cảnh sát thấy thế thì nghiêm nghị quát Tô Nhược Hân rồi định đưa cô về đồn.
“Tô Nhược Hân, cậu xem đi, nhân chứng bằng chứng đều có cả, mà còn là mọi người tận mắt nhìn thấy nữa, dù cậu có liều chết không chịu thừa nhận cũng không được.”
“Ăn trộm là ăn trộm, chứ cậu bảo mình không ăn trộm thì không phải hả? Cậu tưởng cảnh sát chết hết rồi à?”
“Nhiều người thế này tận mắt nhìn thấy Lý Lan lấy vòng tay từ trong túi áo cậu ấy, thế mà cậu ấy còn muốn chối, mình cũng phục cậu ấy luôn.”
“Đó là không cần mặt mũi gì hết đó, ăn trộm mà bảo không trộm, cái đồ trợn mắt nói mò.”
Lúc này, những học sinh nghĩ là Tô Nhược Hân không ăn trộm nhưng lại tận mắt thấy Lý Lan lấy vòng tay của Triệu Giai Linh từ trong túi áo trên của Tô Nhược Hân đã dao động, họ không còn tin tưởng Tô Nhược Hân nữa.
Ánh mắt Tô Nhược Hân đầy buồn bã, rất muốn lúc này có người đừng về phía cô và tin cô không điều kiện: “Không ai tin mình hết sao?”
Xung quanh lặng ngắt như tờ, bầu không khí nên yên tĩnh ngay trong phút chốc.
Sự yên tĩnh này chứng minh cho việc không một ai tin tưởng cô.