CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

CHƯƠNG 253

“Ở trong căn nhà lớn, sau đó mỗi ngày đều ăn ngon phải không ạ?” Chúc Hứa nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, vui vẻ ăn uống, ăn rất ngon. Đây là lần đầu tiên, cậu bé được ăn những món thơm ngon như vậy.

Tô Nhược Hân nghĩ đến căn nhà thuê trước đó của Chúc Yên, chợt phát hiện, đứa nhỏ này trước đây ăn không ngon, ở không thoải mái, cô cảm thấy rất đau lòng: “Ừ.”

“Vậy sau này cháu ở chung với dì nhỏ rất tốt.” Cậu bé nói xong, lại nhét đầy thức ăn vào miệng.

“Ăn chậm thôi, đừng vội.” Tô Nhược Hân vỗ vai cậu bé: “Hạ Thiên Tường, anh gắp chậm thức ăn cho thằng bé thôi, ăn nhanh quá không tốt.”

“Được.” Hạ Thiên Tường hài lòng gật đầu, càng nhìn càng thấy họ giống một nhà ba người, càng nhìn càng thấy Tăng Hiểu Khê và Lương Viễn giống khách.

Lương Viễn cảm thấy rất cay mắt với cảnh tượng trước mặt, dù sao ông ta cũng không vừa mắt với Hạ Thiên Tường. Thế nhưng, nợ ân tình mà không trả, sẽ cảm thấy khó chịu: “Hạ Thiên Tường, khi nào thì ký hợp đồng?”

“Đã nói rồi, khi ăn cơm không bàn chuyện công việc.”

“…” Lương Viễn trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tường. Tô Nhược Hân nói chuyện công việc thì được, đến lượt ông ta lại không được. Hạ Thiên Tường đúng là tiêu chuẩn kép mà…

“Cô nhóc, ăn nhiều thịt vào, thịt bò không tăng chất béo, con gái có thể ăn thỏa thích.” Lương Viễn mặc kệ Hạ Thiên Tường, cầm đũa lên, ân cần gắp một miếng thịt bò cho Tô Nhược Hân.

“Thịt gà cũng ăn được, dù sao cháu gầy như vậy, hoàn toàn không cần lo lắng bị béo. Huống hồ, cho dù béo cũng không sao, dì và Liễm đều không chán ghét.” Phía bên kia, Tăng Hiểu Khê không chịu yếu thế, cũng lập tức gắp thịt gà cho Tô Nhược Hân.

“…” Tô Nhược Hân có một cảm giác không nói thành lời, chỉ ăn cơm thôi mà nằm không cũng trúng đạn.

Hạ Thiên Tường vẫn luôn gắp thức ăn cho Chúc Hứa, lúc này đột nhiên gắp một miếng sườn lên.

Sườn xào chua ngọt, đây là món Tô Nhược Hân ăn nhiều nhất khi đến nhà họ Hạ. Hôm nay anh cũng vui vẻ gọi món này cho cô.

Anh mới vừa gắp lên, Lương Viễn và Tăng Hiểu Khê ngồi ngay ngắn, cùng nhìn về phía anh, cả hai đều cho rằng anh sẽ gắp cho Tô Nhược Hân.

Kết quả miếng sườn trước mặt anh nhẹ nhàng chuyển hướng đặt vào trong bát của Chúc Hứa.

“Cảm ơn chú Hạ, chú Hạ là tốt nhất.” Cậu bé nói xong, ngước mắt lên nhìn xung quanh. Một bàn có năm người, chỉ mình cậu bé là trẻ con. Nhưng chỉ có mình người lớn là Hạ Thiên Tường gắp thức ăn cho cậu bé, cho nên đương nhiên Hạ Thiên Tường là tốt nhất.

Nói xong, cậu bé chớp đôi mắt to tròn của mình, sau đó nói một câu khiến người xung quanh kinh ngạc: “Chú Hạ, ông và bà đều nhiệt tình gắp thức ăn cho dì nhỏ, không gắp cho cháu vậy tại sao chú không gắp cho dì nhỏ? Chú không thích dì nhỏ ư?”

Cậu bé nói xong câu này, tất cả mọi người đều nhìn sang Hạ Thiên Tường.

Nhưng chỉ thấy người đàn ông không nhanh không chậm gắp một miếng cá cho vào miệng, vừa thong thả nhai, vừa thản nhiên nói: “Thức ăn trên bàn đều là chú gọi, cho dù họ gắp cho dì nhỏ của cháu thì cũng là gắp thức ăn chú mua.”

Giọng nói của anh đầy từ tính, dễ nghe, tướng ăn đẹp đến nỗi không ai hình dung ra được, giống như người từ trong tranh bước ra vậy, mọi hành động đều tao nhã và tôn quý.

 

Bình luận

Truyện đang đọc