Bạch Tô tìm được một bộ tóc giả trong phòng của Vương Tiểu Đồng sau đó lại tìm thêm được một chiếc mũ.
Sau khi hóa trang xong nhưng vẫn có thể nhận ra được, rốt cuộc là có thể làm gì đây…
Bạch Tô chỉ có thể lục tung nhà của Phó Vân Tiêu lên, cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người, cô tìm được một bộ quần áo của Phó Vân Tiêu rồi!
Cô cầm kéo lên sau đó bắt đầu sửa lại quần áo, cắt chiếc quần ngắn đi để cô có thể mặc vừa sau đó cắt bớt chiếc áo khoác đi rồi lấy thắt lưng buộc vào eo là có thể mặc vào được rồi.
Như thế trông vừa to vừa béo, cô đi giày cao gót vào sau đó làm cho ống quần có thể vừa vặn che được đôi giày đi.
Cô còn vẽ thêm một dáng lông mày rất thô, sau đó vẽ thêm ria mép.
Như thế này cô mới cảm thấy mình trông giống như một người đàn ông.
Bạch Tô cẩn thận quan sát phía ngoài cửa, sau khi thấy cửa sau có vẻ đã ít người hơn trước cô liền mở cửa sau ra.
Thế nhưng đột nhiên cô nhận ra mình không thể ra ngoài bằng cửa sau được, đi bằng cửa trước có vẻ vẫn tốt hơn!
Bởi vì… như thế thì rất khả nghi.
Cô giả vờ bình tĩnh mở cửa ra sau đó đóng luôn lại, lúc đóng cửa còn diễn phụ họa: “Cảm ơn bác sỹ Vương đã tiếp đãi, tạm biệt, tạm biệt nhé.”
Cô nói bằng giọng khàn khàn sau đó nhanh chóng đi về phía thang máy.
Vốn dĩ các phóng viên thấy có người đi ra đều ùa tới thế nhưng khi nhìn thấy một người đàn ông bước ra thì đều ngẩn người…
Với dáng người như này thì chắc chắn không thể là Phó Vân Tiêu.
Vậy người đàn ông này là ai?
Mọi người sợ nếu bỏ ra ngoài thì sẽ bỏ lỡ tin tức gì đó nên không ai dám manh động.
Mà Vương Tiểu Đồng làm theo kịch bản đã lên trước, cô ấy bắt đầu mở cửa.
Mọi người cho rằng có người sắp ra ngoài nên đã nhanh chóng ùa tới.
Lúc này Bạch Tô nhân cơ hội nhanh chóng đi vào thang máy.
Sau đó Vương Tiểu Đồng đóng cửa lại.
Vào được thang máy Bạch Tô mới có thể thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể qua mắt được đám phóng viên.
Nhưng mà không phải như thế!
Cách làm này đúng là không hề có tác dụng nào cả.
Thang máy vừa mới xuống tới nơi thì đã có một đám phóng viên từ cửa sau đuổi theo xuống, bọn họ đã sắp tới chỗ cô rồi.
Cô sợ tới mức nhanh chóng bỏ chạy!
Những người đó cũng nhanh chóng đuổi theo!
Thế nhưng Bạch Tô đang đi giày cao gót, sao cô có thể chạy nhanh hơn đám người đó được.
Mà chiếc quần của Phó Vân Tiêu cô đang mặc còn bị cắt lởm chởm nữa.
Đúng là… cô tự làm khổ mình mà, tự tìm rắc rối đến cho bản thân.
Bây giờ cô cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy nữa, Bạch Tô chỉ có thể chạy thật nhanh để thoát khỏi đám phóng viên kia.
Phó Vân Tiêu mượn đại một chiếc xe của giám đốc nào đó trong công ty để che giấu thân phận của mình.
Khi vừa vào tới khu nhà thì nhìn thấy một người “đàn ông” quái dị ở phía xa xa đang chạy tới, phía sau còn có một đám phóng viên đuổi theo.
Phó Vân Tiêu còn chưa kịp nhìn rõ xem người “đàn ông” quái dị này là ai thì người đó đã chạy tới bên cạnh xe của hắn, đưa tay mở cửa sau đó chui tọt vào bên trong xe.
“Phiền anh một chút, mau lái xe nhanh đi!”
Bạch Tô sốt ruột nói, cô vừa mới lên tiếng thì Phó Vân Tiêu đã biết… người đàn ông quái dị này chính là Bạch Tô.
Thế nhưng hắn cũng không quay đầu lại nhìn cô, chỉ lái xe đi theo lời Bạch Tô nói.
Sau khi lên xe, Bạch Tô không ngừng ổn định lại tâm trạng của mình sau đó nói: “Giúp tôi lái xe xa nơi này một chút, tìm một nhà hàng ít người thôi, tôi phải đi ăn cơm trước đã.”
Phó Vân Tiêu không có trả lời, hắn nghe theo ý cô.
Thế nhưng đám phóng viên kia thật sự quá điên rồ, cộng thêm gần chỗ này vừa xảy ra một vụ tai nạn giao thông nên lúc Phó Vân Tiêu tới hắn đã biết rất rõ không thể nào mà đi qua được.
Hắn cũng không thể làm theo yêu cầu của Bạch Tô được nữa, khi bị đám phóng viên bao vây tứ phía hắn chỉ có thể đỗ xe lại ở một khách sạn gần đó.
Bạch Tô vừa mới nghỉ ngơi được một lát, khi thấy xe dừng lại thì cô sững người.
“Làm gì đấy!”
“Xuống xe!”
Phó Vân Tiêu ra lệnh.
Bạch Tô cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc thế nhưng cô cũng không nghĩ người đó là Phó Vân Tiêu thế nên cô nhanh chóng xuống xe.
Kết quả khi cô vừa mới xuống xe thì người lảo đảo suýt té xuống đất, giày cao gót bị rớt mất.
Đám phóng viên phía sau đã chuẩn bị đuổi tới.
Phó Vân Tiêu cúi người bế Bạch Tô lên.
Bạch Tô mang đầy vẻ cảnh giác cao độ, cô hoàn toàn không nghĩ người lái chiếc xe kia là Phó Vân Tiêu.
Thế mà người đàn ông này đột ngột bế cô lên.
“Á…”
“Anh bỏ tôi ra!”
Bạch Tô lo lắng nói với người đàn ông đó.
Kết quả vừa mới nâng mắt lên nhìn…
Chiếc mũi thẳng tắp đó, đôi lông mày hình kiếm… đặc biệt là ánh mắt thâm thúy kia!
“Hả! Sao chồng lại ở đây!”
Thực sự việc gọi chồng đã trở thành thói quen của Bạch Tô rồi.
Mỗi khi hoảng sợ Bạch Tô đều sẽ buột miệng nói ra.
Phó Vân Tiêu nhíu mày một cách tà mị sau đó ra hiệu “suỵt” với cô.
Bạch Tô mau chóng ngậm miệng, cô muốn thoát khỏi lồng ngực của Phó Vân Tiêu.
“Nếu như không muốn bị bắt thì đừng có giãy dụa.”
Phó Vân Tiêu nhanh chóng bế Bạch Tô đi vào khách sạn.
Bạch Tô hồi hộp đến nỗi tim đập thình thịch suốt cả quãng đường.
Lúc bước vào thang máy, khi cửa thang máy chuẩn bị đóng thì đám phóng viên đã đuổi tới nơi.
Bọn họ đứng đối diện với Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu ở trong thang máy nhìn đám phóng viên, cánh cửa dần dần khép lại sau đó đi lên.
Trong phút chốc, trước mặt đám phóng viên đó là khoảng không.
Phó Vân Tiêu rất thông minh, hắn bấm vào tất cả các tầng để đám phóng viên đó không biết bọn họ sẽ lên tầng mấy.
Vào tới phòng khách sạn, sau khi đã xác định được an toàn Phó Vân Tiêu mới thả Bạch Tô xuống, câu đầu tiên mà hắn nói chính là: “Vừa rồi cô nói muốn đi ăn cơm đúng không? Đói à? Tôi gọi nhân viên mang đồ ăn lên phòng nhé.”
“Không cần phiền phức như vậy đâu….”
Bạch Tô còn chưa kịp nói xong.
Phó Vân Tiêu đã đi làm rồi.
Bạch Tô kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của Phó Vân Tiêu, tâm trạng lo lắng vẫn chưa bình thường lại lại bị hành động của Phó Vân Tiêu làm cho lo lắng.
Cô vội vã cởi giày ra sau đó đi rửa mặt, khi trở ra ngoài thì thấy bộ quần áo trên người mình rất buồn cười thế nhưng lại không thể cởi ra được.
Cho dù là như thế thế nhưng khi đứng trước mặt Phó Vân Tiêu cô vẫn cảm thấy không thoải mái.
Phó Vân Tiêu nhíu mày, hắn lên tiếng trước: “Cô cởi quần ra đi.”
Cởi quần…
Bạch Tô trừng mắt nhìn Phó Vân Tiêu, cô không thể tin nổi vào tai mình nữa.
“Cái đó… Phó Vân Tiêu, chúng ta đã không còn là vợ chồng nữa rồi, không thể làm một số chuyện vi phạm đạo đức được.”
“Chuyện vi phạm đạo đức nào không thể làm?”
Phó Vân Tiêu nhíu mày sau đó tiến gần lại Bạch Tô.
Sao trước kia hắn không phát hiện ra người phụ nữ này lại dễ đỏ mặt như thế nhỉ.
Bạch Tô nuốt nước miếng sau đó nhìn chiếc giường lớn ở phía sau, cô lắp bắp nói: “Ví dụ như anh kêu tôi cởi quần ra ý, không thể làm chuyện này được.”
“Sau khi cởi quần ra thì cô sẽ định làm gì?”
Phó Vân Tiêu không bỏ qua cho cô, lại còn cố ý ép hỏi Bạch Tô.
Câu hỏi này càng khiến Bạch Tô ngượng ngùng hơn…
“Chính là… việc đó đó! Trước kia chúng ta làm là bởi vì chúng ta là vợ chồng.
Bây giờ thì không thể!”.