BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Quản gia vốn dĩ đang chỉ đạo người hầu dọn dẹp và phân loại lại các bức thư pháp, hội họa và đồ cổ trong phòng, vừa nghe thấy tiếng Bạch Tô thì động tác trên tay ông ta liền dừng lại.

Ông ta có chỗ chưa rõ nên nhìn về phía Diệp Vãn, dáng vẻ nghi hoặc hỏi một câu: "Bà chủ, câu vừa rồi của Bà chủ là có ý gì vậy?”
Bản thân Diệp Vãn có chút nghi hoặc nhìn Quản gia, thực ra cô cũng không biết bản thân nên hỏi câu này thế nào, lại không biết nên giải thích thế nào.

Cô cảm giác nếu như có một người phụ nữ xa lạ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô và kể với cô về quá khứ giữa Lâm Lập và cô, cô thật sự sẽ không tin nổi.

Dù sao thì chồng của cô ấy, tuy rằng ký ức trước đây của cô ấy đã không còn nữa, nhưng mà thông qua quá khứ giữa hai người họ mà Lâm Lập kể cho cô ấy, cô ấy có thể hiểu được, bọn họ đã từng yêu nhau trong quá khứ.

Trong khoảng thời gian 5 năm có ký ức này, Bạch Tô cũng đã thấy được biểu hiện của Lâm Lập.

Người phụ nữ nói đến Lâm Lập kia chính là người mà cô hoàn toàn không hiểu được, bản thân cô cũng cảm thấy không nên quá tin vào Lâm Lập.

Giữa cô và chồng cô, nên có đầy sự tín nhiệm mới đúng.

Vì vậy, cô ngẫm nghĩ một hồi lại lập tức lắc đầu, rồi nói với Quản gia một câu: “Không có gì, tôi không có ý gì cả, chỉ là tiện hỏi mà thôi, tôi có chút mệt rồi, tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây.


Cô vừa nói xong, liền đứng dậy đi lên lầu, đi thẳng vào trong phòng ngủ.

Mãi cho đến lúc ăn cơm mới ra ngoài, nhưng cũng chỉ tùy tiện ăn chút đồ ăn sau đó Bạch Tô lại trở về phòng.


Khi Lâm Lập nhận được thông báo liên quan đến việc của Nhiêu Tuyết thì ngay lập tức cho người đi quan sát, ngay khi nghe thấy người bên dưới đến báo cáo phát hiện tông tích của Nhiêu Tuyết, Lâm Lập liền lập tức đi qua đó.

Kết quả lúc đến hiện trường mới phát hiện không hề phát hiện bóng dáng Nhiêu Tuyết đâu.

Lâm Lập phẫn nộ nhìn tên thư ký do thám kia: "Đây là kết quả mà cậu cho tôi sao?”
Giọng điệu anh lạnh lùng khác thường, lúc đối phương nghe được lời này, bị dọa đến nỗi trực tiếp quỳ xuống đất, nhìn Lâm Lập mà giải thích: “Xin thứ lỗi, chúng tôi thực sự đã nhận được tin tức, hơn nữa tôi đã thật sự theo dõi, nhưng tôi cũng không biết sao lại mất dấu của chị Nhiêu Tuyết, là lỗi của tôi!”
Cô gái nhỏ khẩn trương cực kỳ tới mức ngay cả xưng hô mà mình từng xưng với Nhiêu Tuyết cũng buộc miệng mà nói ra, Lâm Lập nghe được lại càng tức giận hơn, anh cau mày lại nhìn cô gái nhỏ: “Bây giờ lập tức đi điều tra cho tôi, nếu như lại điều ra không ra, vậy thì trực tiếp chết luôn ở bên ngoài là được!”
Nói xong lời này, Lâm Lập lập tức nhanh chóng vào trong xe, gần như không hề để ý gì đến cô gái nhỏ báo tin này.

"Ngài Lập, ngài đừng giận.


Bên trong xe, người phụ nữ mở cửa xe cho Lâm Lập cất lời nói với anh.

Nhưng Lâm Lập vẫn cảm thấy đầu đau ghê gớm, từ trước đến nay Lâm Lập làm việc gì đều có kẻ hầu người hạ, anh chưa từng tự mình mở cửa xe.

Nhưng ngay thời khắc này, anh chỉ muốn bình tĩnh lại, anh nhìn người phụ nữ đang ngồi ở ghế tài xế: "Cút xuống đi.


Người phụ nữ nhìn Lâm Lập, không tin được đây là lời Lâm Lập vừa nói.


Nhưng mà, cô ta có thể thấy rõ được biểu cảm chán ghét lúc này của Lâm Lập, cô ta cũng không dám chậm trễ nửa phút, trực tiếp nhanh chóng xuống xe.

Sau khi Lâm Lập khởi động xe thoáng chốc đã nghênh ngang đi rồi.

Nhiêu Tuyết chơi người thuộc hạ nữ của Lâm Lập một vố, địa điểm hẹn nằm ở thành phố bên cạnh, chỗ đó chính là căn cứ, nơi mà Lâm Lập từng huấn luyện bọn họ, muốn đến đó phải lái xe rất lâu.

Vì muốn chăm sóc Bạch Tô, Lâm Lập đã chuyển chỗ ở của hai người đến một thành phố mới.

Trên đường quay về, trong đầu Lâm Lập luôn có một loại dự cảm không hay, anh tại sao lại có cảm giác kì lạ rằng bản thân bắt đầu càng ngày càng xa cách Bạch Tô như vậy chứ?
Trước đây, Bạch Tô vì căn bệnh không thể tiếp xúc đó, vẫn luôn không thể tiếp xúc với anh, nhưng Lâm Lập cũng không hề có bất kì dấu hiệu sợ hãi nào, nhưng hiện tại! Lâm Lập bắt đầu trở nên lo lắng một cách kì lạ rồi.

Lâm Lập ghét nhất cái loại cảm giác mất kiểm soát này, anh nhấn ga tăng tốc trực tiếp chạy về nhà.

Ngay khi về đến nhà, anh ngay lập tức liền hỏi quản gia hôm nay Bạch Tô có gì khác thường hay không, mọi thứ vẫn tốt chứ?
Quản gia nhìn Lâm Lập, không hề giấu giếm điều gì mà đáp, ngay cả việc Bạch Tô hôm nay hỏi Lâm Lập là kiểu người đàn ông thế nào hay biểu hiện có chút hôn mê cũng giải thích qua một lần với Lâm Lập, xong xuôi ông ta mới chầm chậm đi lên lầu.

Bạch Tô không hề ngủ, cô chỉ đang nằm trên giường, nằm một cách tự do, không có mục đích gì.

Trong não cô là một khoảng không trắng xóa, cô thử nhớ lại những điều mà bác sĩ tâm lý từng bảo cô nên thử các biện pháp nhớ lại kí ức thế nào, dù thử rất nhiều cách nhưng vẫn không có tác dụng, cô vẫn không hề có một chút ấn tượng nào về quá khứ.


Ngược lại, cô càng nghĩ lại càng đau đầu mà thôi.

Quá khứ của cô và Lâm Lập đáng lẽ ra phải có rất nhiều hồi ức tươi đẹp mới đúng, nhưng tại sao một chút ký ức liên quan đến Lâm Lập cô cũng không thể nhớ lại chứ? Bạch Tô càng nghĩ, lại càng có một cảm giác thất vọng.

Trước đây, cô cảm thấy thực ra việc cô và Lâm Lập yêu nhau, có hay không ký ức của quá khứ cũng chẳng làm sao, bọn họ có thể tạo ra ký ức mới cơ mà.

Nhưng hiện tại, cô đột nhiên lại đặc biệt gấp gáp, muốn tìm lại ký ức của bản thân.

Nhưng mà, cô cảm thấy bản thân thật vô ích.

Nhưng đúng vào lúc này, cô lại nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, Bạch Tô cau mày lại, sau khi xác định đây là tiếng bước chân của Lâm Lập, Bạch Tô gần như nhắm mắt lại ngay lập tức, sau đó lại tiếp tục nghe được tiếng Lâm Lập mở cửa phòng.

Bạch Tô không hề quay đầu lại, cô vẫn giả vờ ngủ.

Lâm Lập đi vào trong quan sát Bạch Tô một hồi rồi anh mới đi ra ngoài lần nữa.

Bạch Tô thực sự đã ngủ thiếp đi rồi.

Đợi sau khi Lâm Lập rời khỏi, Bạch Tô mới mở mắt ra một lần nữa, cô nhìn vào cách cửa đã đóng lại, cảm thấy lạ lẫm khác thường.

Lần đầu tiên cô cảm thấy thế giới này đều là những thứ lạ lẫm.

Bạch Tô từ từ lấy điện thoại ra, bắt đầu lên mạng tìm kiếm: rối loạn hành vi, mất trí.

Sau khi đã nhập xong các từ khóa thì một đống quảng cáo hiện ra trước tiên.


Bạch Tô không hề xem những quảng cáo đó, nhưng có một bài báo đập vào mắt cô.

Bài báo đó là của một vị bác sĩ với giọng văn tự sự nói chuyện về rối loạn hành vi, quan điểm rất mới mẻ.

Đám bác sĩ trước đây của Bạch Tô đều muốn gia tăng tương tác giữa bọn họ để gia tăng tình cảm giữa hai người để từ góc độ đó có thể điều trị được sự rối loạn giữa bọn họ.

Nhưng quan điểm mới mẻ này lại nói: Thực ra, tất cả rối loạn hành vi đều là cơ chế cơ thể tự bảo vệ mình.

Bạch Tô ngây ra một lúc, mấy năm nay cô được rất nhiều bác sĩ khám bệnh nhưng không hề có một người nào nói ra quan điểm như thế.

Cô cảm thấy vô cùng tò mò nên mở bài báo ra để đọc.

Bài báo không quá ẩn ý khó hiểu, mà với nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu nói rõ cơ thể mỗi người đều có ký ức, sau khi một người mất trí, não cô tuy không nhớ nổi nữa, nhưng phản xạ có điều kiện của cơ thể đối với những tổn thương nào đó vẫn sẽ còn tồn tại, cho nên cơ thể sẽ tạo ra một loạt hệ thống thần kinh kích hoạt chức năng tự bảo vệ bản thân.

Truyện Đô Thị
Bạch Tô vô tri vô thức xem xong báo cáo 3000 chữ.

Sau đó, cô lại gấp gáp đi tìm bài báo trước đây của vị bác sĩ đó.

Đó là bác sĩ tốt nhất hiện nay của nước Đức.

.


Bình luận

Truyện đang đọc