Thấy cảnh này, ba khách hàng đều mừng rơn, cho dù Bạch Tô cố gắng cản trở, nhưng cuối cùng vẫn sắp thành công.
Lần này, Bạch Tô không có bất cứ cách gì, quan trọng nhất là cô không có lý do thuyết phục nào.
Bạch Tô nắm chặt tay.
Thực ra cô muốn thuyết phục Phó Lôi Minh, nhưng mấy năm gần đây cô vẫn yếu thế, muốn hạn chế Phó Lôi Minh quả thực là khó như lên trời.
Phó Lôi Minh rất gian xảo, hơn nữa còn nhanh tay quá mức.
Ngay khi Bạch Tô đang bó tay thì bỗng vang lên một giọng nói: “Nếu Phó thị thật sự không để ý mấy chục tỷ này thì ký đơn hàng cũng không sao.”
Còn chưa thấy người, một giọng nam trầm thấp đã truyền vào cách cửa thủy tinh.
Bạch Tô vội vàng ngẩng đầu, vừa lúc thấy Caesar đẩy cửa vào phòng.
Caesar thấy Bạch Tô đi quá sốt ruột nên cũng không rời đi, mà dừng xe lại rồi cũng theo lên lầu.
Vừa ra thang máy, anh đã nghe Phó Lôi Minh chất vấn Bạch Tô, rõ ràng là đang ức hiếp Bạch Tô, anh không thích quản chuyện của người khác, nhưng không hiểu sao muốn giúp Bạch Tô.
“Mặc dù giao dịch hằng năm của hóa chất Trọng Khí có hơn 100 tỷ, nhưng thực tế hằng năm các ông đều bị lỗ, đúng không?” Caesar nhìn đại biểu hóa chất Trọng Khí, bình tĩnh hỏi.
“Chúng tôi… Chúng tôi đương nhiên kinh doanh có lợi nhuận.” Đại biểu rõ ràng né tránh, có vẻ hụt hơi.
“Thật không? Vậy thì khi nào các ông mới trả mấy chục tỷ tiền đặt hàng còn nợ của công ty AC?” Caesar chỉ lạnh lùng nhìn ông ta, sau đó quay đầu nhìn đại biểu mậu dịch Trung An.
“Mậu dịch Trung An… Theo tôi được biết thì hai năm gần đây, công ty nước Mỹ đầu tư cho các ông đã sắp phá sản rồi nhỉ…” Caesar nhìn người này nói.
Đại biểu mậu dịch Trung An không nói được một lời.
“Về phần tập đoàn Hà Vận, từ năm năm trước chuỗi tài chính của các ông bị đứt đoạn thì đã vay ngân hàng cao tới 300 tỷ.
Trừ Phó thị dám hợp tác với các ông, bây giờ không còn bất cứ công ty nào dám ký hợp đồng với các ông nữa đâu nhỉ?”
Caesar nhìn lướt qua đại biểu, họ đều quay đầu, không dám đối diện với Caesar.
“Còn Phó thị…” Nói rồi, Caesar nhìn Phó Lôi Minh: “Nếu thật sự có tiền đến mức đốt mấy chục tỷ xài chơi thì tôi không thể nói gì hơn.”
Caesar đối diện với Phó Lôi Minh.
Ánh mắt Phó Lôi Minh hung ác đến mức muốn giết người, nhưng Caesar không hề sợ hãi.
Nếu không có những số liệu cụ thể này thì Phó Lôi Minh còn có thể dùng giấy tờ giả để lừa Bạch Tô.
Anh ta biết chắc chắn Bạch Tô sẽ không kịp phản ứng.
Nhưng Caesar đã nói rõ ràng như vậy, trừ phi là kẻ ngốc thì mới tiếp tục kiên trì…
Phó Lôi Minh lập tức không còn lời nào để nói.
Tình hình này, Phó Lôi Minh đã không còn quyền phát ngôn.
Ba khách hàng nhìn nhau, lần lượt đứng dậy nói với Phó Lôi Minh hôm sau lại tới, sau đó rời đi.
Vừa ra ngoài, họ mới thở dài một hơi.
Lúc này sau lưng họ đã ướt đẫm.
Bị Caesar nhìn chằm chằm, ngay cả tóc gáy cũng dựng đứng, không biết người này là thần thánh phương nào.
“Hừ!” Sau khi khách hàng rời đi, Phó Lôi Minh vẫn không cam lòng cười lạnh.
“Không ngờ, bức ảnh Bạch Tô nhón chân hôn cậu lại là thật! Cuối cùng sản nghiệp của nhà họ Phó vẫn phải chắp tay nhường cho người khác!” Phó Lôi Minh nhìn Bạch Tô, thở dài: “Thằng em khôn khéo của tôi, trâu bò bao lâu nay, chắc chắn không ngờ mình lại bị cắm sừng, mất hết sản nghiệp.”
Những lời này chẳng khác nào nhục nhã.
Bạch Tô tức giận trừng Phó Lôi Minh, muốn lên tiếng cãi lại, nhưng Phó Lôi Minh lại làm lơ cô, xoay người nhìn Caesar.
“Đừng tưởng tôi không biết quan hệ của cậu với AC.
Bao nhiêu năm qua, cậu chỉ là thằng bám váy vợ mà thôi.
Cậu muốn mượn An Kỳ lên chức, nhưng không thành công, bây giờ cậu lại tính kế nhà họ Phó.”
Nói xong, Phó Lôi Minh thậm chí không cho hai người cơ hội nói chuyện, trực tiếp vung tay rời khỏi văn phòng của mình.
Bạch Tô nhìn Caesar.
Bị Phó Lôi Minh nói như vậy mà anh không có biểu cảm gì.
Nhưng dù vậy, Bạch Tô vẫn cảm thấy áy náy.
Caesar cố ý giúp mình, vậy mà lại bị người khác trào phúng.
Quan trọng nhất là cô không nói được một câu nào.
Bạch Tô đành phải xin lỗi: “Xin lôi Caesar, tôi…”
“Không sao, tôi không bận tâm tới mấy thứ giả dối đó.
Được rồi, tôi về đây.” Caesar khoát tay tỏ vẻ không để ý, lại nhìn Bạch Tô rồi muốn rời đi.
Nhưng đúng lúc này, Caesar và Bạch Tô lại gặp Phó Vân Tiêu vừa từ bên ngoài trở về.
Anh ta híp mắt nhìn Caesar, một lát sau chỉ vào Caesar nói: “Anh Caesar hãy lo cho AC đi, chuyện nhà họ Phó không cần anh quan tâm.
Tôi còn chưa chết, Bạch Tô có chồng!” “Phó Vân Tiêu” bất mãn nói.
Caesar lạnh lùng nhìn Phó Vân Tiêu, cứ như không khí sắp kết băng.
Bầu không khí càng ngày càng căng thẳng, Bạch Tô lập tức nín thở, lo lắng nhìn họ.
Cô biết Phó Vân Tiêu trước kia, xưa nay luôn làm việc dứt khoát, mà Caesar cũng rất có khí thế, cô sợ hai người đánh nhau.
Khi Bạch Tô đang muốn can ngăn thì bỗng thấy Caesar chỉ nhìn người đàn ông trông giống Phó Vân Tiêu kia bằng ánh mắt đầy ẩn ý, chậm rãi nói: “Nếu anh có thể bảo vệ cô ấy thì cần gì tới lượt tôi nhúng tay vào chuyện này? Anh… Phó!” Caesar nhìn chằm chằm Phó Vân Tiêu, ánh mắt đầy cảnh giác.
Phó Vân Tiêu lập tức đen mặt, tức giận nhìn Caesar: “Ý anh là sao? Bạch Tô là vợ tôi, dù gì đi nữa cũng không cần anh lắm chuyện!”
Khí thế của Phó Vân Tiêu rõ ràng là hơi yếu.
Caesar chỉ liếc nhìn Phó Vân Tiêu, mỉm cười nói: “Anh Phó, tôi không phải là người thích lắm chuyện, chẳng qua có kẻ không thể hoàn thành nhiệm vụ của đàn ông.
Tôi không có ý tưởng gì với vợ anh, anh cứ yên tâm.
Tôi còn có việc cần làm, xin phép đi trước.”
Nói xong, Caesar nhanh chóng xoay người rời đi, không chờ Phó Vân Tiêu nói tiếp.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của Caesar, Bạch Tô như nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Nhưng “Phó Vân Tiêu” trước mắt lại có gương mặt giống hệt với Phó Vân Tiêu, nhưng lại có chỗ nào đó khác hẳn….