BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Hôm sau, dưới tòa nhà AC, Bạch Tô dẫn thư ký cầm sơ thảo kế hoạch đến tìm Caesar để bàn bạc cụ thể hơn.

Hai người trò chuyện suốt một buổi sáng, rất vui vẻ.

Bạch Tô cúi đầu xem đồng hồ, vừa lúc là 12 giờ.
“Đi thôi Caesar, tôi mời anh ăn cơm, hợp tác vui vẻ, đồng thời cũng cảm ơn anh lần trước đã đưa tôi về.” Bạch Tô đứng dậy, mỉm cười nói với Caesar.
Caesar gật đầu, không khách sáo với cô, hai người cùng nhau xuống thang máy.

Nhưng vừa xuống dưới lầu thì một đám phóng viên canh giữ trước cửa AC, cầm máy ảnh camera, thấy cô và Caesar đi ra, đám phóng viên điên cuồng chụp ảnh.
Bạch Tô sững sờ, thậm chí không kịp suy nghĩ mà kéo tay Caesar chạy về.

Chạy vào văn phòng, trái tim cô vẫn đập thình thịch.
“Họ không đi cùng chứ?” Bạch Tô chần chờ nhìn ra ngoài cửa, khẩn trương hỏi Caesar.
“Yên tâm, có bảo vệ, sẽ không cho họ vào.”
Nghe Caesar nói vậy, Bạch Tô mới yên lòng.

Cô chần chờ nhìn Caesar, ánh mắt khó xử: “Hay là hôm nay tôi mời anh ăn cơm ngoài… Tôi biết có một quán đưa cơm, đồ ăn rất ngon.”
Nói rồi, Bạch Tô cầm di động chuẩn bị đặt đồ ăn.


Nhưng cô vừa chọn một phần cho mình, đang định hỏi Caesar muốn ăn gì thì phát hiện Caesar cười như không cười nhìn mình.
“Tôi nói thật đấy.

Tôi thường xuyên ăn cơm ở quán này.” Sợ Caesar không tin, Bạch Tô còn nói.
“Thường xuyên ăn cơm ngoài? Cô cũng thường xuyên bị chặn dưới lầu hả?” Caesar trêu chọc.
“Được rồi, vậy anh nói ăn gì đi.” Bạch Tô đang rối rắm Caesar muốn ăn gì thì Caesar xoay người, vừa đi vừa nói: “Cứ xuống lầu như thường đi.

Bất kể họ hỏi gì cô cũng đừng nói, cứ để cho tôi nói.” Caesar bình tĩnh nói.
“Caesar, tôi cảm thấy…” Bạch Tô còn muốn khuyên nhủ Caesar, nhưng không ngờ Caesar quá tự tin, cho nên ngay sau đó, cô không nhịn được muốn thỏa hiệp.

Thôi… kệ Caesar muốn làm gì, xuống lầu.
Bạch Tô chần chờ một chút rồi cùng Caesar xuống lầu.

Caesar vẫn đi về phía trước.

Xuống lầu một, Bạch Tô phát hiện Caesar đang ở dưới đó chứ không đi tiếp.

Họ vừa xuất hiện đã bị phóng viên bao vây, đèn flash liên tục nháy.
“Xin hỏi Caesar, lúc trước đăng tin anh và cô Bạch ở khách sạn là thật sao?”
“Xin hỏi cô Bạch, quan hệ giữa cô và anh Caesar là gì?”
“Xin hỏi Caesar và cô Bạch, trưa nay hai người chuẩn bị ra ngoài hẹn hò sao?”
Bạch Tô khẩn trương nắm chặt tay, nhìn micro đưa đến trước mặt mình, không biết làm sao đây.

Bỗng nhiên cô thấy Caesar mặt lạnh như tiền đẩy micro ra, nhận lấy micro trước mặt cô.

Cô thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn Caesar đã giúp mình.

Sau đó cô lại lo lắng, bởi vì đám phóng viên này hỏi quá xảo quyệt.

Cô khẩn trương nhìn Caesar, nhưng Caesar bình tĩnh hơn cô.
“Tôi với cô Bạch là đối tác làm ăn.”
“Không phải hẹn hò, chỉ là bữa cơm thương vụ bình thường.”
“Vậy chuyện lần trước là thế nào?”

“Chỉ là đưa cô ấy về đó.

Nếu chúng tôi có chuyện gì thì chắc chắn tôi sẽ không cho các anh phát hiện.

Các anh cảm thấy chúng tôi có xu hướng thích chế tạo tin tức không?”
Caesar không chỉ trả lời mà còn hỏi ngược lại, khiến đám phóng viên ngây người.

Lần đầu tiên có người bị phóng viên bao vây mà còn hỏi lại, đã thế còn rất tự tin.

Thế nên đám phóng viên này đều cảm thấy câu hỏi của mình quá ngu ngốc.
Bạch Tô vốn khẩn trương, nhưng khi họ dần đến gần chỗ đỗ xe, Caesar biểu hiện quá tốt, cô cũng hết khẩn trương, vẫn đi theo Caesar ra ngoài, lại lên xe của Caesar.

Sau khi ngồi vào xe, cô mới thả lỏng, nói: “Cảm ơn anh.”
Caesar bình tĩnh đáp: “Không sao.” Sau đó, anh tiếp tục xem văn kiện trên tay.
Sau khi ăn cơm xong, hai người đều trở về công ty làm việc.

Buổi tối, hình ảnh phỏng vấn hai người lại lên trang đầu của các trang web.
Caesar về nhà, An Kỳ đang ngồi một mình trên sofa phòng khách, không xem TV, không chơi di động, chỉ ngồi không không.

Caesar tùy ý nhìn An Kỳ, treo quần áo như mọi khi, không nói một lời, chuẩn bị về phòng mình.

Nhưng anh vừa đi được hai bước thì nghe thấy giọng An Kỳ vang lên: “Khoan đã!”
Caesar quay lại, nghiêm túc nhìn An Kỳ: “Sao vậy?”

“Tại sao anh lại hợp tác với Bạch Tô?” An Kỳ ngẩng đầu lên, tức giận chất vấn.
“Vì lợi ích công ty.” Caesar đáp.
“Anh biết rõ scandal của anh với Bạch Tô đã lan tràn khắp nơi, bao nhiêu công ty, tại sao lại cứ phải là công ty của Bạch Tô?” An Kỳ hổn hển nói, giọng càng ngày càng to.
“Đầu tiên, Phó thị là công ty lâu năm ở thành phố A, họ còn xuất thân từ công ty truyền thông nên có thực lực nhất thành phố.

Thứ hai, bây giờ trên mạng tung tin đồn về anh và Bạch Tô, chỉ cần hợp tác với công ty Bạch Tô thì dù làm gì cũng sẽ trở thành tiêu điểm, vừa lúc có thể mượn thế để làm marketing.

Anh có lòng tin vào sản phẩm của chúng ta, cho nên anh không quan tâm chúng ta xuất hiện trước mắt đại chúng với hình tượng gì.” Caesar vừa giải thích vừa muốn về phòng.
“Anh đứng lại!” An Kỳ nóng nảy: “Anh biết em rất để ý tin đồn trên mạng không? Em không cho anh làm ăn với cô ta!”
An Kỳ nói: “Bạch Tô đã có Phó Vân Tiêu, con người Bạch Tô… vốn không đứng đắn, cô ta luôn thích quyến rũ đàn ông, tại sao anh lại làm ăn với loại đàn bà như vậy? Có phải cô ta quyến rũ anh không?”
Thấy An Kỳ sốt ruột, Caesar mới giải thích: “Em biết đám phóng viên rồi còn gì, nếu đã là tin đồn thì chỉ là giả dối.

Anh với Bạch Tô đã tiếp xúc, anh biết nhân phẩm và thực lực của cô ấy.

Em yên tâm, anh có tính toán rồi, anh không có quan hệ nào khác với cô ấy ngoài công việc.”
Nói xong, Caesar đi tiếp, nhưng lại nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ sau anh.

Caesar quay đầu lại, nhíu mày thấy An Kỳ đã tức giận ném bình hoa xuống đất..


Bình luận

Truyện đang đọc