Bạch Tô không ăn những thứ đó, rượu cũng không hề động vào.
Trên tay cô còn có vết thương vì thế không thích hợp ăn những món đồ này.
Sau khi Bạch Tô ký nhận đồ ăn xong, Phó Cảnh Hoài lại nhanh chóng gọi điện thoại tới cho cô, hỏi: “Thế nào? Đã nhận được chưa?”
“Tấm lòng của anh tôi đã nhận được rồi, cảm ơn anh.”
Bạch Tô thản nhiên đáp lại Phó Cảnh Hoài một câu.
Đây là lời cảm ơn xuất phát từ đáy lòng của cô.
Thế nhưng khi nói ra những lời đó, nước mắt của Bạch Tô lại vô thức rơi xuống…
Phó Cảnh Hoài ơi là Phó Cảnh Hoài, tại sao anh phải làm những thứ này?
Rõ ràng là bọn họ không thể quay lại với nhau được.
Không có được tình yêu.
Trước đây cô yêu Phó Cảnh Hoài nhưng lại không thể ở bên cạnh hắn.
Bây giờ cô yêu Phó Vân Tiêu nhưng bản thân cô lại không cho phép mình ở bên cạnh Phó Vân Tiêu.
“Tôi buồn ngủ quá, tôi đi ngủ trước đây.”
Cuộc điện thoại của Bạch Tô và Phó Cảnh Hoài hầu hết là im lặng.
Cuối cùng Bạch Tô vẫn quyết định ngắt cuộc gọi này.
Thực ra cô ngủ hay không không quan trọng, quan trọng là cô muốn ở một mình một lát, không quấy rầy ai cả.
…
Phó Vân Tiêu mặc áo ngủ, hắn đứng ở ban công ngắm nhìn pháo hoa được bắt suốt một giờ đồng hồ sau đó mới ngừng lại.
Vốn dĩ cảnh tượng đang ồn ào náo nhiệt như thế thế nhưng đột nhiên trở nên yên ắng trong chốc lát khiến hắn cảm thấy khó mà thích nghi được.
Đúng lúc đó, Mộ Vãn Vãn cầm ly rượu vang trên tay chậm rãi bước tới bên cạnh Phó Vân Tiêu, đưa một ly cho hắn còn giữ lại một ly cho chính mình.
Cô ta nhẹ nhàng nói với Phó Vân Tiêu: “Chúc mừng cho ngày hôm nay.
Cuối cùng em cũng thuộc về anh rồi.”
Phó Vân Tiêu lấy ly rượu trong tay Mộ Vãn Vãn sau đó đặt sang một bên.
Hắn nói với cô ta: “Em không thể uống rượu.”
Hắn uống cạn ly rượu trong tay sau đó ôm Mộ Vãn Vãn đi vào phòng khách.
So với việc cầu hôn long trọng ở bên ngoài, sự thật thì khi Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn ở cùng nhau lại vô cùng lạnh nhạt.
Phó Vân Tiêu chỉ đưa cho Mộ Vãn Vãn một chiếc nhẫn, hắn nói hắn sẽ lấy cô ta.
Mộ Vãn Vãn cảm động rơi nước mắt, sau khi cô ta đeo nhẫn xong kiễng chân lên hôn Phó Vân Tiêu.
Thế nhưng… không biết tại sao cô ta luôn có cảm giác tất cả những thứ này đều đã được lên kịch bản để diễn xuất từ trước, từng việc từng việc đều được sắp xếp vô cùng hoàn hảo.
Bước nào cần thực hiện trước thì thực hiện bước đó trước.
Vì thế khi mọi việc diễn ra, Mộ Vãn Vãn không hề thấy chút gì gọi là ngạc nhiên.
Cho dù như vậy nhưng cô ta vẫn không hề để bụng.
Bởi vì cô ta thắng rồi… Cuối cùng cũng thắng rồi!
Cuối cùng thì người ở bên cạnh Phó Vân Tiêu chính là cô ta!
Hai tay Mộ Vãn Vãn ôm lấy thắt lưng của Phó Vân Tiêu, cô ta ôm chặt hắn.
Phó Vân Tiêu không hề động đậy, hắn để mặc cho Mộ Vãn Vãn ôm, một lúc lâu sau mới gỡ tay của Mộ Vãn Vãn ra.
Mộ Vãn Vãn vui vẻ kêu Phó Vân Tiêu lên giường thế nhưng cuối cùng hắn vẫn không lên.
Phó Vân Tiêu chỉ giương mắt nhìn cảnh đêm bên ngoài sau đó chậm rãi rời đi.
Phó Vân Tiêu lấy cớ phải làm việc để từ chối Mộ Vãn Vãn một lần nữa.
Ngày thứ hai.
Bạch Tô thức giấc liền vội vàng chuẩn bị bữa sáng cho Bạch Tiểu Bạch.
Lúc cô vừa mới làm xong bữa sáng và chuẩn bị cho Bạch Tiểu Bạch ăn thì đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi tới.
Là điện thoại của bệnh viện.
Bệnh viện thông báo cho Bạch Tô biết, đối với việc bệnh viện bên Mỹ đã giữ xuất chữa trị cho cô, bên đó mong muốn cô hãy mau chóng tới làm thủ tục nếu không giường bệnh và mọi thứ sẽ hết hạn, mong cô có thể thông cảm.
Sau khi nghe xong, Bạch Tô nhanh chóng cho Bạch Tiểu Bạch ăn xong bữa sáng rồi vội vàng dẫn con bé tới bệnh viện.
Bởi vì cô cũng lo lắng xuất chữa trị mình khó khăn lắm mới giành được sẽ cứ như vậy mà mất đi.
Thế nhưng lúc Bạch Tô tới bệnh viện thì lại nhìn thấy Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn đang từ xa bước tới, hình như là tới khám thai.
Mặc dù đi tới đâu cũng bị mọi người vây quanh thế nhưng Mộ Vãn Vãn vẫn mỉm cười rúc trong lồng ngực của Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô cố ý muốn tránh mặt Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn.
Cô không muốn hai người họ nhìn thấy mình.
Thế nhưng hành lang rất hẹp vì thế cô không thể tránh mặt được.
Bạch Tô chỉ có thể đứng yên một bên nhìn Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn lướt qua.
Lúc bọn họ đi qua, dường như Bạch Tô vẫn có thể nghe thấy Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn đang nói về chuyện đứa bé.
Nào là sẽ đặt tên đứa bé là gì, sau này cho đi học trường nào, giống ba ở chỗ nào, giống mẹ ở chỗ nào… Tóm lại khi nghe xong Bạch Tô cảm thấy rất chói tai.
Sau khi Mộ Vãn Vãn và Phó Vân Tiêu đã đi qua, Bạch Tô vội vàng rời khỏi đó.
Thế nhưng sau khi bàn bạc xong vấn đề thời hạn với bệnh viện, Bạch Tô cảm thấy hơi khó chịu thế nên đã vào toilet.
Lúc Bạch Tô ra ngoài thì tình cờ gặp được Phó Vân Tiêu.
Dường như ông trời đang cố ý trêu đùa cô vậy.
Nhà vệ sinh lớn như thế, bệnh viện lớn như thế thế nhưng bây giờ không có lấy một bóng người đi qua.
Phó Vân Tiêu đã rửa tay xong, đang sấy khô tay.
Còn Bạch Tô thì đứng trước bồn rửa, cô cố ý không để ý tới Phó Vân Tiêu.
Cô lặng lẽ rửa tay xong sau đó đi sấy khô, sau khi cô sấy xong thì Phó Vân Tiêu đã rời đi.
Thế nhưng lúc Bạch Tô bước ra từ toilet thì bất ngờ đụng trúng lồng ngực của Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô giật mình.
Cô vội vàng lùi lại phía sau.
Mặt đỏ ửng lên.
Thế nhưng lại làm cho Phó Vân Tiêu cảm thấy nực cười.
Rõ ràng hắn đang đợi cô thế nhưng lại làm ra vẻ chỉ tình cờ gặp cô ở đây.
Hắn nhẹ nhàng lên tiếng: “Tôi sắp kết hôn rồi, mấy ngày nữa tôi sẽ kêu Lâm Đạt gửi thiệp mời cho cô.”
Phó Vân Tiêu suy nghĩ rất lau sau đó mới nói với Bạch Tô.
Thế nhưng Bạch Tô không hề nhìn Phó Vân Tiêu, cô chỉ nói với hắn một câu: “Tôi đã đặt vé ngày kia đi Mỹ rồi, có lẽ không có cơ hội tham gia hôn lễ của tổng giám đốc Phó.”
Những gì Bạch Tô nói đều là sự thật thế nhưng lúc nói ra cô vẫn cố ý khiến Phó Vân Tiêu phải khó chịu.
Thế nhưng sau khi nói ra, Bạch Tô lại cảm thấy không hề vui vẻ.
Khi nghe Bạch Tô nói thế, Phó Vân Tiêu cũng không tỏ thái độ gì rõ ràng, thậm chí hắn không thèm liếc mắt nhìn Bạch Tô lấy một cái mà đã quay lưng đi thẳng.
Giống như việc Bạch Tô từ chối chẳng ảnh hưởng gì đến hắn, bởi vì hắn chỉ đến để thông báo cho Bạch Tô biết.
Lúc Phó Vân Tiêu bỏ đi, Bạch Tô cũng rời khỏi bệnh viện.
Lúc Bạch Tô về tới khách sạn liền nhận được thiệp mời của Phó Vân Tiêu do Lâm Đạt gửi tới.
Tốc độ này… cũng nhanh quá rồi đấy.
Phó Vân Tiêu mới cầu hôn hôm qua thôi mà sáng sớm nay đã định ngày kết hôn rồi sao? Hơn nữa… lúc Bạch Tô giở thiệp mời ra xem thì thấy bên trên ghi ngày tổ chức hôn lễ chính là tuần sau.
Bạch Tô càng lúc càng không hiểu nổi Phó Vân Tiêu.
Nhìn thấy tấm thiệp mời, trong lòng cô càng thêm hoảng loạn.
Cô không trả lời email.
Trong tòa nhà Vân Thượng, sau khi Phó Vân Tiêu kêu Lâm Đạt gửi thiệp mời xong thì hắn luôn chờ đợi Lâm Đạt báo cáo lại tình hình.
Một lát sau Lâm Đạt mới chậm rãi bước vào, cô ấy nói với Phó Vân Tiêu một câu: “Tổng giám đốc Phó, sau khi tôi thông báo cho thư ký Bạch thì cô ấy không có động tĩnh gì cả, ngay cả email cũng không trả lời lại.”
“Vậy hôm qua lúc cô kêu cô ấy dọn ra khỏi nhà thì cô ấy có biểu hiện gì không?”
Phó Vân Tiêu đã kiểm chế lắm nhưng vẫn buột miệng hỏi.
Thế nhưng Lâm Đạt chỉ nhìn Phó Vân Tiêu, cô ấy khó xử lắc lắc đầu.
Bạch Tô à… giỏi lắm, không hề có bất cứ phản ứng gì ư?!.