BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Một tát này của Bạch Tô rất mạnh, gần như là dồn hết tất cả hận thù của mình lên Phó Vân Tiêu, cho nên, sau khi tát xong nửa mặt Phó Vân Tiêu có vẻ hơi sưng phồng lên.
Phó Vân Tiêu không thể tin nổi mà nhìn Bạch Tô.
Anh ngay lập tức nắm lấy tay Bạch Tô, mạnh tay đẩy Bạch Tô ngã sấp xuống một bên.
Bởi vì quá nhanh không kịp chuẩn bị, Bạch Tô thậm chí chỉ cảm thấy trọng tâm hơi không vững là đã ngã ra ngoài.
Cả người cô ngã nhào trên đất, mảnh vỡ bình hoa cổ trên mặt đất quẹt bị thương tay Bạch Tô, máu tươi chảy dọc theo tay Bạch Tô nhỏ xuống sàn nhà.
Mặt mũi Phó Vân Tiêu tràn đầy vẻ phẫn nộ.
"Cô lại còn dám đánh tôi.

Thứ đàn bà kinh tởm này, cút! Tôi cho cô biết, tôi căn bản sẽ không để cho thứ phụ nữ như cô và con trai của tôi gặp nhau."
Nói xong câu nói này, Phó Vân Tiêu bắt đầu quát to lên.
"Vệ sĩ! Vệ sĩ đâu! Mau kéo người phụ nữ điên này đi cho tôi!"
Vệ sĩ nhanh chóng xông từ bên ngoài vào, kéo lê Bạch Tô trên mặt đất, nhanh chóng kéo cô ra ngoài.
Bạch Tô đã tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức ngay cả phản kháng cũng không phản kháng, mặc cho những người đó ném cô ra ngoài.
Thời tiết mùa đông rất lạnh, vết thương của cô vào lúc bị kéo ra đã bị đóng băng, trong lòng cũng đóng băng, không cảm giác được nỗi đau từ vết thương nữa.
Bạch Tô xoay người lại nhìn thật lâu tòa biệt thự sau lưng rồi nhanh chóng rời đi.

Đợi đến khi Bạch Tô trở về nơi mình ở thì đã là đêm khuya, nhưng cô cũng không có thời giờ nghỉ ngơi, chỉ đơn giản băng bó lại miệng vết thương cho mình một chút rồi bắt đầu nghĩ cách liên hệ Erica.
Nhưng Bạch Tô gọi cho toàn bộ số điện thoại của Erica, nhưng Erica vẫn không nghe máy.
Toàn bộ số điện thoại di động đã bị khóa.
Bạch Tô tìm kiếm lịch sử chi tiêu của thẻ ngân hàng Erica cũng không ra, Bạch Tô nghĩ hết tất cả mọi cách mà mình có thể thử, nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra được gì, không tra ra nổi cái gì.
Sau đó, Bạch Tô cũng bắt đầu trở nên tuyệt vọng.
Cô không biết cô còn có thể điều tra ở đâu nữa.
Ba ngày liên tiếp, Bạch Tô đã tra những chỗ có thể tìm, có thể tra nhưng vẫn không có tin tức gì.
Nhưng ngày đó đã làm mất mặt Phó Vân Tiêu, cô cũng không thể đi tìm Phó Vân Tiêu được nữa.
Cuối cùng, Bạch Tô thật sự đã đi vào đường cùng.

Cô không làm được gì cả, nghĩ ra người duy nhất có thể giúp đỡ mình là Lâm Lập.
Bạch Tô do dự thật lâu, vẫn gọi điện thoại cho Lâm Lập.
Nhưng Lâm Lập cũng không nghe, Bạch Tô đi thẳng đến công ty của Lâm Lập.
Vừa tới công ty của Lâm Lập, Bạch Tô đã bị nhân viên lễ tân của công ty Lâm Lập ngăn cản.
"Chào cô, xin hỏi cô tới tìm ai?"
Nhân viên lễ tân không biết Bạch Tô, hỏi Bạch Tô một câu.
Bạch Tô nói ra tên của mình, đồng thời nói: “Tôi tìm Lâm Lập."
"Xin lỗi, xin hỏi cô có hẹn trước không?"
Nhân viên lễ tân thực hiện chức vụ, hỏi Bạch Tô một câu.
Bạch Tô bất đắc dĩ giải thích với nhân viên lễ tân: “Tôi là vợ cũ của Lâm Lập, tôi nghĩ như thế sẽ không cần hẹn trước đâu nhỉ."
"Xin lỗi, mỗi ngày có rất nhiều người phụ nữ giả dạng các loại thân phận đến tìm Tổng giám đốc Lâm của chúng tôi.

Cho nên nếu thân phận này của cô không thể kiểm chứng, vẫn cần phải hẹn trước, hơn nữa nếu cô là vợ cũ của Tổng giám đốc Lâm hẳn sẽ có số điện thoại của Tổng giám đốc chúng tôi mới đúng, tại sao còn phải tới tận đây như vậy?"
Bạch Tô cũng không biết nên trả lời những câu hỏi này như thế này.
Bạch Tô cau mày nhìn nhân viên lễ tân, đưa điện thoại di động cho nhân viên lễ tân, giải thích với cô ta: “Cô xem đi, số điện thoại di động này là của Lâm Lập.

Tôi đã gọi điện thoại cho Lâm Lập nhiều lần rồi, anh ấy không có nhận, cho nên tôi mới đến công ty tìm anh ấy."
Nhân viên lễ tân nhìn thoáng qua Bạch Tô số điện thoại, nói với Bạch Tô: “Thưa cô, đây là số điện thoại có trên danh thiếp của Tổng giám đốc Lâm, cô lưu vào danh bạ cũng được.


Không thể mang ra để kiểm chứng."
Bạch Tô cảm thấy mình hơi hết đường chối cãi.
Bạch Tô bất đắc dĩ nhìn nhân viên lễ tân, chỉ có thể than một tiếng rồi lại đưa một số điện thoại khác đến cho nhân viên lễ tân nhìn.
Vốn cho rằng như thế này là được rồi.
Nhưng không ngờ rằng, sau khi Bạch Tô đưa số điện thoại ra, nhân viên lễ tân lại nhìn thoáng qua số điện thoại rồi dùng vẻ mặt vô tội nói: “Xin lỗi, cấp bậc của tôi quá thấp, không biết số điện thoại này có phải là số điện thoại của Tổng giám đốc hay không."
Bạch Tô đơn giản là bị nhân viên lễ tân làm cho tức giận đến mức bật cười.
Nếu cô ta đã không biết thì tại sao còn muốn giày vò cô như thế chứ.
Bạch Tô bất đắc dĩ nhìn nhân viên lễ tân, cuối cùng chỉ có thể nhịn xuống cơn giận hỏi cô ta một câu: “Vậy cô nói đi, tôi phải làm gì? Cô cho tôi một phương án giải quyết đi."
Nhân viên lễ tân nhìn Bạch Tô, bất đắc dĩ xua tay, nói với Bạch Tô: “Tôi cũng không có cách nào, tôi chỉ có thể chuyển lời lên trên từng tầng từng tầng một để hỏi cách giải quyết thôi."
Sau khi nói xong những câu này, Bạch Tô đã không còn cách nào khác.
Bạch Tô cau mày nhìn nhân viên lễ tân, bất lực định ngồi lại chờ.
Ngay lúc này, có một đống người đi về phía cô, người đi đầu rất có khí chất, từ xa, Bạch Tô nhìn thấy Lâm Lập.
Cô vừa đứng dậy chuẩn bị đi qua phía Lâm Lập thì lại lập tức bị nhân viên lễ tân ngăn cản.
"Tổng giám đốc của chúng tôi sắp tới, cô nhanh tránh ra đi."
Bạch Tô căn bản không để ý tới nhân viên lễ tân, muốn đi về phía trước.
Lúc này, Lâm Lập cau mày nhìn Bạch Tô, lập tức bảo nhân viên lễ tân dừng lại.
Còn anh ta thì từ từ đi đến trước mặt Bạch Tô, nghi ngờ nhìn Bạch Tô: “Sao cô lại tới đây?"
Lâm Lập biểu hiện hoàn toàn dịu dàng như trước đây.
"Chúng ta đi lên lầu nói đi."

Không chờ cho Bạch Tô mở miệng nói, Lâm Lập lại bổ sung thêm.
Lâm Lập đi về phía thang máy trước, Bạch Tô cũng vào thang máy theo.

Thang máy này là thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc dành cho Lâm Lập, đương nhiên không có ai đi vào cùng.
Bên trong không gian kín chỉ còn hai người bọn họ.
Sau khi vào thang máy, Lâm Lập mới nhìn Bạch Tô hỏi một câu: “Gần đây khỏe không?"
Bạch Tô biết thói quen của Lâm Lập là không quan tâm đến tin đồn drama, cho nên Lâm Lập hỏi câu này, Bạch Tô theo bản năng cho rằng Lâm Lập không biết trong khoảng thời gian này cô đã xảy ra những chuyện gì.
Cô yên lặng gật nhẹ đầu, nói với Lâm Lập: “Vẫn tốt."
Kết quả Lâm Lập lại hỏi Bạch Tô một câu: “Phó Vân Tiêu có chờ em không?"
Câu nói đó làm cho Bạch Tô hơi khổ sở.
Cửa thang máy mở ra, Lâm Lập dẫn Bạch Tô đi ra ngoài, hai người bọn họ cùng đi vào trong văn phòng của Lâm Lập.
Sau khi đóng cửa lại, Bạch Tô mới nhìn Lâm Lập, nói giọng cầu xin: “Em biết em không nên đến tìm anh, nhưng em thật sự không biết phải tìm ai nữa, anh có thể giúp em cứu Erica không."
Cô vừa nói xong câu đó, Lâm Lập hơi nhíu mày, rõ ràng là không hiểu.
Anh ta xoay người lại nhìn Bạch Tô: “Chuyện gì xảy ra vậy?”.


Bình luận

Truyện đang đọc