Đã tắm xong rồi sao!
Tóc của Bạch Tô xõa xuống trước ngực làm nổi bật làn da nõn nà khiến vẻ đẹp đó càng mê người hơn.
Vốn dĩ Mộ Vãn Vãn đến đây với một tâm trạng vô cùng tức giận, khi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Bạch Tô thì cô ta nắm chặt tay lại.
Từ trước tới nay Mộ Vãn Vãn vẫn luôn giữ hình tượng hiền lành dịu dàng trước mặt Phó Vân Tiêu thế nhưng bây giờ cô ta chỉ muốn xông tới cho Bạch Tô hai cái bạt tai.
Cô ta nắm chặt tay rất lâu, không ngừng tự nhủ mình phải bình tĩnh lại, một lúc lâu sau mới có thể tỉnh táo lại được.
Cô ta hơi mỉm cười, nói: “Vân Tiêu, sao anh lại ở cùng với chị Bạch thế?”
Phó Vân Tiêu nhìn thấy Mộ Vãn Vãn bỗng dưng xuất hiện trước cửa sau đó lại quay sang nhìn Bạch Tô.
Hắn biết có thể Mộ Vãn Vãn đã hiểu nhầm rồi.
Hắn giải thích: “Bởi vì anh với Bạch Tô ly hôn trong hòa bình nhưng mà chuyện này có ảnh hưởng quá lớn tới cô ấy nên anh qua đó xem thế nào.
Đúng lúc tới thì gặp cô ấy đang chạy trốn đám phóng viên.”
Phó Vân Tiêu không nói nốt nửa câu còn lại, là hắn giúp Bạch Tô chạy trốn khỏi đám phóng viên đó, cũng là chạy tới khách sạn.
Phó Vân Tiêu trả lời, mặc kệ câu trả lời này có làm cho Mộ Vãn Vãn hài lòng hay không.
Thế nhưng Phó Vân Tiêu trả lời xong thì Mộ Vãn Vãn sẽ không thể tiếp tục ép hỏi sau đó cố tình gây sự được nữa.
Bạch Tô đứng ở đó cũng có chút xấu hổ.
Không phải cô tới đây để làm rạn nứt tình cảm giữa Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn.
Hơn nữa cô hiểu rất rõ, sau khi cô ly hôn cùng với Phó Vân Tiêu thì mặc kệ cô thích hay không thích Mộ Vãn Vãn thì cô cũng tuyệt đối không xen vào tình cảm giữa bọn họ.
Thế nhưng bây giờ… ở trong tình huống này thì đúng thật là có chút khó xử và khó giải quyết.
“Cái đó… tại đói quá nên vừa rồi ăn cơm không cẩn thận đã làm đổ nước sốt lên người.”
Bạch Tô lúng túng giải thích: “Cái đó… anh Phó, cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi.
Bây giờ hai người có thể đi rồi, tôi cũng muốn nghỉ ngơi một lát.”
Câu này có thể xem như đang ra lệnh tiễn khách, cô hy vọng Mộ Vãn Vãn sẽ không hiểu lầm.
Bề ngoài Mộ Vãn Vãn vẫn tỏ ta vô cùng hiểu chuyện, cô ta khoác lấy cánh tay của Phó Vân Tiêu, ngẩng đầu hỏi Phó Vân Tiêu một câu: “Vân Tiêu, chúng ta về nhà nhé.”
“Đi thôi.”
Phó Vân Tiêu có thể cảm nhận được bàn tay của Mộ Vãn Vãn có chút lạnh lẽo, hắn cũng không nhiều lời với Bạch Tô nữa mà cứ vậy bỏ đi.
Sau khi đóng cửa lại Bạch Tô mới có thể hô hấp lại như bình thường.
Cô gọi cho Vương Tiểu Đồng một cuộc điện thoại để báo bình an.
Sau khi Mộ Vãn Vãn và Phó Vân Tiêu ra ngoài, Mộ Vãn Vãn trầm mặc hồi lâu.
Sau khi cô ta lên xe của Phó Vân Tiêu mới giả bộ không để ý mà nói giỡn một câu: “Vân Tiêu, có phải anh vẫn còn tình cảm với chị Bạch không?”
Phó Vân Tiêu nhìn Mộ Vãn Vãn, trong ánh mắt tràn đầy cảm giác xa cách.
“Em hiểu nhầm rồi.”
Chỉ có bốn chữ, giống như đang giải thích thế nhưng không giải thích triệt để.
Nghe xong Mộ Vãn Vãn cảm thấy rất tủi thân.
Nhưng mà cô ta không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể thầm nhắc nhở bản thân rằng khó khăn lắm mới đi được tới ngày hôm nay, cô ta sắp được gả cho Phó Vân Tiêu rồi, cô ta không thể thất bại trong gang tấc như thế này được.
Nhưng mà nếu như Phó Vân Tiêu thật sự yêu Bạch Tô thì phải làm thế nào?
Dù sao Bạch Tô cũng là vợ trước, bây giờ Mộ Vãn Vãn mới là hiện tại của Phó Vân Tiêu!
“Vân Tiêu, em khó khăn lắm mới đi được từ nhà ra đây, bây giờ có lẽ không trở về được nữa.
E rằng hôm nay sẽ phải ngủ ở chỗ anh rồi.”
Mộ Vãn Vãn bắt đầu làm nũng, cô ta nói với Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu quay sang nhìn Mộ Vãn Vãn: “Được, em có thể ngủ ở chỗ anh.”
Mộ Vãn Vãn đang mừng thầm thì Phó Vân Tiêu lại nói thêm một câu: “Đêm nay anh phải thức để xem bộ phận quan hệ công chúng sẽ đưa ra những giải pháp gì.
Nếu để nó lan rộng ra thì sẽ kéo theo rất nhiều hệ lụy không cần thiết.”
Mộ Vãn Vãn rõ ràng là không hài lòng thế nhưng chỉ có thể rầu rĩ gật gật đầu.
Thực ra điều này đối với Mộ Vãn Vãn cũng chẳng là gì, nó chỉ giúp cô ta tăng độ nổi tiếng hơn thôi.
Dù sao cô ta cũng là người trong giới giải trí, hắc hồng thì cũng là hồng.
Thế nhưng điều này không đúng với Bạch Tô.
Bởi Bạch Tô là bác sỹ, trách nhiệm của cô là cứu người.
Đây là một công việc có sứ mệnh rất lớn, mỗi ngày đều đứng trước đầu sóng ngọn gió như thế này thì sẽ gây ra rất nhiều phiền phức.
Phó Vân Tiêu gọi tài xế tới đưa Mộ Vãn Vãn về biệt thự của hắn còn hắn thì lái xe về công ty.
Mặc dù Mộ Vãn Vãn có thể vào được nhà của Phó Vân Tiêu thế nhưng cô ta vẫn cảm thấy không vừa lòng.
Biệt thự này không phải là nơi mà trước kia Phó Vân Tiêu ở cùng với Bạch Tô.
Đây là nơi mà Phó Vân Tiêu mới dọn tới.
Vừa bước vào cửa cô ta đã tiết chế hơi thở của mình, nghĩ tới việc mình không thể bước vào nơi mà trước đây Phó Vân Tiêu và Bạch Tô từng ở thì trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô ta nhìn đồng hồ, trời cũng đã gần rạng sáng rồi thế nhưng cô ta vẫn gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý của mình.
“Lập tức mua cho tôi vài bộ quần áo, quần áo ngủ, đồ dùng hàng ngày và đồ dưỡng da tới đây, càng nhiều càng tốt.”
Cô ta phân phó xong sau đó nói địa chỉ cho trợ lý.
Nửa tiếng sau trợ lý mang những đồ mà Mộ Vãn Vãn cần tới.
Cô ta sắp xếp toàn bộ những thứ đồ đó vào những nơi cần đặt.
Quả nhiên cô ta xếp quần áo của mình ở bên cạnh quần áo của Phó Vân Tiêu, như thế có thể xem như cô ta đang sống cùng với Phó Vân Tiêu rồi.
Thế nhưng cho dù cô ta có sắp xếp xong thì cảm giác hài lòng đó cũng không duy trì được bao lâu! Rất nhanh đã cảm thấy không còn vui vẻ nữa!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Bạch Tô vậy!
Không được! Cô ta không thể bỏ qua như thế này được! Càng nhân nhượng thì sẽ càng bị lấn tới!
Cô ta lập tức mặc quần áo vào sau đó ra ngoài lấy một chiếc xe của Phó Vân Tiêu rồi lái xe trong đêm tới khách sạn tìm Bạch Tô.
Bạch Tô vừa mới nói chuyện điện thoại với Bạch Tiểu Bạch xong thì nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
Bạch Tô lập tức đi ra ngoài, khi mở cửa ra thì thấy Mộ Vãn Vãn quay lại.
“Sao thế cô Mộ.”
Bạch Tô vừa mới lên tiếng thì nghe thấy “bốp” một tiếng, trên mặt cô đột nhiên có cảm giác tê dại.
Cô nhìn cánh tay của Mộ Vãn Vãn đang giơ lên, Bạch Tô vô cùng tức giận.
Sau đó cô giơ tay lên định cho Mộ Vãn Vãn một bạt tai thế nhưng lại nhớ ra Mộ Vãn Vãn đang mang thai.
Vì đứa bé nên cô không thể đánh cô ta.
Thế nên cô chỉ có thể tức giận hạ tay xuống.
Mộ Vãn Vãn dương dương tự đắc ngẩng đầu nhìn Bạch Tô: “Thế nào? Đuối lý sao? Đến cả tay cũng không muốn đánh à?”
“Ly hôn thì cũng đã ly hôn rồi, tại sao vẫn không biết xấu hổ mà quyến rũ chồng trước vậy?!”
Không biết xấu hổ? Bốn chữ này khi nghe vô cùng chói tai.
Bạch Tô muốn giải thích nhưng mà cô rất lười.
Đánh cũng đã bị đánh rồi, nếu như Mộ Vãn Vãn cho rằng cô và Phó Vân Tiêu đã làm gì đó thì cho dù cô có giải thích cũng không có tác dụng.
Vì thế cô lạnh lùng nhìn Mộ Vãn Vãn, nhắc nhở cô ta một câu: “Tức giận không tốt cho thai nhi đâu.”
“Không cần chị quan tâm.”
Mộ Vãn Vãn tức giận nhìn Bạch Tô.
“Chị thiếu đàn ông hay là thiếu tiền? Tại sao ly hôn rồi mà âm hồn vẫn không tan vậy?!”
Từ trước tới nay Bạch Tô là người rất nhanh mồm nhanh miệng, thế nhưng lúc này phải đối mặt với những câu nói của Mộ Vãn Vãn cô lại không biết phải trả lời như thế nào.
Những lời nói của cô ta vô cùng khó nghe.
Nhưng mà cô có thể hiểu được.
Phụ nữ mang thai thường có tính tình không tốt, bởi vì nội tiết tố trong cơ thể thay đổi thất thường, hơn nữa còn lo được lo mất.
Mà trong tình huống lúc nãy… cô và Phó Vân Tiêu đúng là đã khiến cho Mộ Vãn Vãn phải hiểu lầm..