BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Bạch Tô cũng nhanh chóng xoay người đứng dậy, cô cuống quýt đi ra ngoài.

Lúc này, Chu Lê đã đến trước mặt Phó Vân Tiêu và Trịnh Kiêu, cô ta nhìn Trịnh Kiêu hỏi: "Anh đến để gặp khách hàng sao?"
Bạch Tô ra đến nơi, cô sợ Trịnh Kiêu sẽ lộ tẩy vì vậy chủ động tiến lên phía trước khoác lấy tay của anh ta: "Anh yêu, sao anh còn chưa đi, anh mau về nhà đi."
Một tiếng anh yêu này khiến sắc mặt của Phó Vân Tiêu không khỏi sa sầm, anh cau mày, gương mặt không mấy vui vẻ nhìn Bạch Tô đang đứng bên cạnh.
Hết cách, đâm lao phải theo lao, Bạch Tô đành cắn răng diễn tiếp.
Mục đích ban đầu của cô chỉ là muốn Chu Lê nghĩ rằng bây giờ cô đã có người mới, cô căn bản không còn để ý đến những chuyện của Nghiêm Đình nữa.

Nghiêm Đình đã chết, bản thân cô không phải là tình địch như trong tưởng tượng của cô ta.
Cô hy vọng Chu Lê có thể công tư phân minh mà làm việc.

Nếu như cô ta không thể thì Bạch Tô đành dùng chiêu khích tướng này vậy.
Nhưng kế hoạch này vừa mới mở màn, thậm chí giai đoạn này còn chưa kết thúc thì Phó Vân Tiêu lại đột nhiên xuất hiện.
Bây giờ thì tốt rồi, mọi sự chuẩn bị của cô đều bị Phó Vân Tiêu, vị khách không mời mà đến này phá hư bột hư đường cả.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Kiêu được gặp ông chủ lớn, anh ta yếu ớt ngẩng đầu liếc nhìn sắc mặt ông chủ, vừa nhìn anh ta đã bị dọa đến nỗi không thốt nên lời.

Sắc mặt Phó Vân Tiêu lúc này thật sự rất u ám, nhìn anh như đang muốn giết người vậy.

Bây giờ anh ta không biết là mình có nên tiếp tục giúp vị khách hàng này, làm tròn vai trò của một diễn viên chuyên nghiệp hay lật tẩy cô?
Anh ta trước giờ chỉ là một diễn viên, đây cũng là lần đầu tiên anh ta diễn một vai “sống” như thế này.
Do đó, bầu không khí lúc này trở nên vô cùng kỳ lạ.
Bạch Tô đứng bên cạnh không ngừng suy nghĩ đến hậu quả của sự việc.

Nếu như hôm nay mọi sự sắp xếp của cô bị lộ tẩy thì chắc chắn rằng sau này, mối quan hệ giữa cô và Chu Lê sẽ ngày càng xấu đi.
Mà Trịnh Kiêu lúc này lại rơi vào tình thế khó xử, vì gương mặt của ông chủ bây giờ trông rất khó coi mà anh ta lại không biết phải làm gì.

Vốn dĩ anh ta muốn thể hiện bản thân trước mặt ông chủ, nếu anh ta may mắn được ông chủ cất nhắc thì sự nghiệp sau này có thể gọi là một bước lên mây.
Chu Lê vẫn đứng đó, cô ta trông rất đắc ý, có vẻ đang muốn xem trò hay.
Thư ký của Phó Vân Tiêu cũng không biết phải làm thế nào, dù sao nam diễn viên này cũng vô tội.
"Anh đi trước đi, hôm nay ông chủ có việc."
Thư ký lo lắng nhìn Phó Vân Tiêu, cô ấy đành đánh liều một phen bảo nam diễn viên kia đi rời đi.
Trên trán Trịnh Kiêu sớm đã tuôn ra không biết bao nhiêu là mồ hôi lạnh, vừa nghe được lời giải vây của thư ký, anh ta liên tục gật đầu rồi lập tức đi ngay.
Bây giờ chỉ còn lại bốn người.
Bạch Tô, Phó Vân Tiêu, Chu Lê và thư ký của Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô nhìn Chu Lê nói: "Cô theo tôi vào trong, chúng ta tiếp tục nói chuyện."
Chu Lê không biểu lộ cảm xúc gì, cô ta vừa cười vừa nói: "Được thôi, tiếp tục nói chuyện."
Nói xong, cô ta xoay người đi vào phòng.

Nhưng lúc này cô ta lại cố ý nhét vào túi áo của Phó Vân Tiêu tấm danh thiếp của mình.
Sau đó, cô ta lại nháy mắt với Phó Vân Tiêu rồi nói: "Tổng giám đốc Tiêu, tôi là Chu Lê, cách thức liên lạc tôi đã để vào túi áo anh, nếu anh muốn có thể gọi cho tôi."
Nói xong, cô ta cùng Bạch Tô đi vào phòng.
Thật ra, lúc này Bạch Tô cảm thấy cuộc trò chuyện của cô sắp bị sụp đổ, tâm trạng của cô bị Phó Vân Tiêu kéo xuống vực sâu.
Ai cũng biết, trong các cuộc đàm phán, năng lực nói chuyện cần nhất là tiết tấu, mà tiết tấu của cuộc nói chuyện lần này của cô đã bị phá cho tan tành.
Sau khi vào phòng, Chu Lê nhìn Bạch Tô nói: "Tổng giám đốc Tô, ý của cô tôi đã hiểu, cảm ơn cô.

Bây giờ cô có thể tận hưởng cuộc sống mới của cô, tôi cũng sẽ tận hưởng cuộc sống mới của tôi."
Chu Lê cười với Bạch Tô, cô ta rõ ràng đã nhìn thấu kế hoạch của Bạch Tô, cô ta vẫy tay với Bạch Tô rồi bước ra khỏi phòng.
Bạch Tô biết Chu Lê là người thông minh, cô cũng biết rõ sau thất bại ngày hôm nay mọi chuyện sẽ càng trở nên khó xử lý hơn.
Cô không thể trực tiếp gây áp lực, nơi này không thuộc sự quản lý của cô, cô vẫn rất cần sự phối hợp của nhà họ Chu.
Cô ngồi trên ghế thở dài, sau khi Chu Lê rời đi, cô liền tức giận đứng dậy, cô đi đến vali lấy ra một bộ quần áo, cô phải đi đến phòng Phó Vân Tiêu một chuyến.

Cô không đi ngay vì lúc này cô vẫn đang mặc áo tắm nên cảm thấy có chút không tiện, sau khi thay quần áo xong cô đi xuống khu vực lễ tân của khách sạn hỏi số phòng của Phó Vân Tiêu, sau đó cô vào thang máy, bấm tầng hai mươi.
Đang định gõ cửa phòng của Phó Vân Tiêu thì vừa hay trong phòng có người đi ra.
Bạch Tô ngạc nhiên ngẩn cả người, là Chu Lê, cô ta bước ra từ phòng của Phó Vân Tiêu.

Nhìn thấy Bạch Tô, vẻ mặt của Chu Lê liền tỏ ra vô cùng đắc ý, cô ta cười một cách tự tin nhìn Bạch Tô.

Cô ta không thèm chào hỏi lấy một câu, kiêu ngạo rời đi, đôi giày cao gót không ngừng va chạm với nền gạch phát ra những tiếng lốc cốc rất khó chịu.
Nhìn bóng lưng của Chu Lê, Bạch Tô càng trở nên bực bội.
Cô không gõ cửa nữa mà trực tiếp đẩy cửa, đi thẳng vào trong.

Lúc này, cô nhìn thấy Phó Vân Tiêu đang nhàn nhã uống trà.

Anh đang mặc một chiếc áo tắm, là kiểu áo tắm truyền thống của khách sạn.

Bạch Tô không vui hỏi anh: "Vừa nãy anh gặp như thế này Chu Lê sao?"
"Lúc cô ta tới, tôi vừa tắm xong." Phó Vân Tiêu trả lời, tựa như đây là một chuyện bình thường, anh không cảm thấy chuyện này có gì là không thích hợp.
"Chu Lê tìm anh có việc gì?"
Bạch Tô lại nhìn Phó Vân Tiêu, ánh mắt cô tràn đầy ý lạnh.
Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng nói: "Mấy người phụ nữ tìm tôi, đều muốn bày tỏ tình cảm với tôi."
Mấy lời này của Phó Vân Tiêu không phải là lời nói dối.
Bởi vì sự thật chính là sự thật.
Nhưng lúc này tâm trạng của Bạch Tô đang vô cùng tệ, sự tức giận của cô vốn dĩ đã bị kìm nén đến đỉnh điểm, vì vậy nghe mấy lời này cô thật sự muốn tức chết.

"Phó Vân Tiêu."
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, ánh mắt tràn đầy lửa giận, cô bực bội gọi thẳng tên của Phó Vân Tiêu.
"Anh không cảm thấy ăn mặc thế này mà gặp một người phụ nữ lạ sẽ có chút không thích hợp hay sao?"
Phó Vân Tiêu nhướng mày nói: "Em gặp người đàn ông lạ thì mặc áo tắm, gặp tôi em lại thay một bộ đồ bình thường, em không cảm thấy có gì không đúng sao?"
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, bất ngờ bị Phó Vân Tiêu hỏi như vậy Bạch Tô nhất thời không biết phải trả lời sao.
Bạch Tô trừng mắt nhìn Phó Vân Tiêu, sau đó nói: "Bỏ đi, tôi không muốn để ý đến chuyện của anh."
Nói xong, cô xoay người tức giận rời đi.
Bước ra khỏi phòng, cô đóng cửa một cái rầm.
Từ khi Bạch Tô bước vào, không khí trong phòng lập tức trở nên lạnh lẽo một cách kỳ quái.
Thật sự trong phòng không chỉ có một mình Phó Vân Tiêu, nam thư ký của anh vốn dĩ vẫn đứng đó từ nãy đến giờ.
Chỉ là, lúc bước vào có lẽ vì giận quá mà Bạch Tô không chú ý đến sự tồn tại của anh ta.
Mà Phó Vân Tiêu cũng không để ý đến sự có mặt của thư ký.
Nhưng thư ký lại mắt thấy tai nghe những gì vừa xảy ra.
Anh ta không biết lúc này có nên nói chuyện công việc nữa hay không.
Do dự một lát, anh ta liền đi đến bên cạnh Phó Vân Tiêu cuối đầu nói: "Tổng giám đốc Tiêu, hình như cô Tô đã hiểu lầm chuyện vừa nãy rồi."
Phó Vân Tiêu không trả lời, anh uống một ngụm trà.
Thư ký do dự rồi lại nói: "Tổng giám đốc Tiêu, lần này anh đến đây cũng vì lo lắng cho cô Tô, sao anh không nói cho cô ấy biết?".


Bình luận

Truyện đang đọc