BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Bạch Tô cảm thấy cực kì thoải mái trong khoảnh khắc Lâm Lập nhìn về phía mình.
Cô nói: "Em ngoại tình."
Bạch Tô nói xong bèn nhìn Lâm Lập: "Thế nên thật ra em cảm thấy khá may mắn khi nhìn thấy những điều xảy ra ngày hôm nay."
Bạch Tô không muốn đứng cùng với Lâm Lập nữa, cô cảm thấy mình đứng đối diện anh ta thế này có cảm giác đối lập quá mãnh liệt.
Cô cảm thấy thật ra mình cần bình tĩnh nói chuyện với anh ta, nói thật nghiêm túc.
Cô ngồi trên sô pha và nghiêm túc nhìn Lâm Lập, chậm rãi mở miệng: "Trước đó vì mất trí nhớ nên em mới muốn bồi dưỡng tình cảm mới với anh, em cảm thấy những ngày tháng ở bên cạnh anh không hề có sự thân thiết, có lẽ là do em đã quên mất anh nên mới không gần gũi với anh."
Bạch Tô nói xong bèn hút sâu: "Thế nên em đã cố gắng nghĩ rất nhiều cách."
Lâm Lập nghe Bạch Tô nói xong cũng ngồi xuống ghế của mình.
Tâm trạng của anh ta đang thay đổi nhanh như chong chóng và không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì.
Anh ta nghe Bạch Tô nghiêm túc nói xong bèn bảo: "Em cần một tình yêu thế nào, anh có thể cho em."
Bạch Tô nở nụ cười, nụ cười đó có vẻ khá là bất đắc dĩ, cô nhìn chằm chằm Lâm Lập, lại nói: "Trước đó em cứ băn khoăn mãi tại sao mình lại không có cảm giác gì với anh, em cũng muốn hai người chúng ta thử yêu nhau như những đôi tình nhân ngoài kia thì liệu có thể yêu nhau lại hay không.

Thậm chí em cũng biết anh hỏi em muốn có tình yêu thế nào, anh sẽ cho em cũng đúng."

Bạch Tô nói được một câu lại dừng một thoáng.
Thế nhưng cô lại cảm thấy tư duy của mình không hề rối loạn.
Không có tim đập nhanh, cũng không có xúc động dữ dội, không có căng thẳng hồi hộp, nếu có chỉ là...!Bình tĩnh như mặt hồ.
Từ đó khiến quan hệ của bọn họ bị sỉ nhục.
Bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, đó là phép so sánh dành cho những người không hề có tình cảm với nhau!
"Thế nhưng sau đó em mới phát hiện ra tình yêu là rung động, tình yêu là cảm xúc, tình yêu là đau khổ, tình yêu là xúc động, tình yêu là chống đối, tình yêu là sợ hãi và thậm chí tình yêu còn là hận...!Tình yêu không có ở một hình dạng nhất định!"
Khi cô nói đến đó thì rõ ràng ánh mắt Lâm Lập đã trở nên rét lạnh.
Anh ta lại đứng dậy nhìn Bạch Tô từ trên cao: "Rồi sao? Thế nên em muốn nói là anh không thể khiến em rung động, không thể cho em cảm xúc, không thể khiến em đau khổ, xúc động, sợ hãi, chống cự và...!Hận thù ư?"
"Ann, anh chỉ muốn bảo vệ em." Lâm Lập vẫn muốn dùng lý do của mình để bao biện.
Ánh mắt Bạch Tô tối đi, cô thở dài: "Em có thể cảm nhận được sự bảo vệ của anh, em rất biết ơn về điều đó nhưng chúng ta chia tay nhau thôi."
"Chia tay rồi anh có thể đi tìm người con gái mình thích, hai người muốn làm gì cũng được, thân xác hay linh hồn giao thoa cũng chẳng ai nói gì!"
"Và em cũng không cảm thấy mình chịu thiệt thòi." Bạch Tô hít thật sâu, nhưng lời cuối cùng đó như câu kết luận.
Cô nói xong câu đó mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Lập, ánh mắt Lâm Lập chất chứa một ngọn lửa giận, chắc là anh ta đang tức giận.
"Thế thì người đàn ông đó là ai?" Tư tưởng của Lâm Lập cực kì trực tiếp, anh ta hỏi Bạch Tô.
Bạch Tô cắn môi, cũng đứng dậy, dù thế nhưng hai người có chênh lệch chiều cao nên vẫn có sự chênh lệch.
Bạch Tô nhìn chằm chằm Lâm Lập nói: "Cũng không quan trọng, người đàn ông đó là ai cũng không quan trọng, vấn đề là chuyện thế này đều do hôn nhân của chúng ta không ổn."
"Hôn nhân xảy ra vấn đề là chuyện của hai người chúng ta, người nào cũng chẳng quan trọng."
Bạch Tô tổng kết một câu.
Nhưng Lâm Lập vẫn hỏi: "Anh hỏi em người đàn ông em ngoại tình là ai?"
"Lâm Lập!" Bạch Tô chợt lên tiếng gọi tên Lâm Lập để nhắc nhở anh ta đừng hỏi lại vấn đề này.
Dù sao vấn đề này cũng không quan trọng.
"Suy cho cùng vẫn là hôn nhân của chúng ta có vấn đề."
"Có phải là Phó Vân Tiêu không?" Lâm Lập đoàn toàn không để ý tới lời giải thích của Bạch Tô, hỏi.

"Không phải." Bạch Tô thề thốt phủ nhận.
Cô cũng không biết vì sao đến giờ phút này rồi vẫn còn muốn che giấu sự tồn tại của Phó Vân Tiêu.
Nhưng dường như Lâm Lập cũng không để ý đến lời giải thích của Bạch Tô, anh ta đã chắc chắn người đàn ông đó chính là Phó Vân Tiêu, ngoài Phó Vân Tiêu thì còn ai nữa đâu.
Cho nên Lâm Lập trực tiếp nói với Phó Vân Tiêu: "Rốt cuộc Phó Vân Tiêu hơn anh ở điểm nào? Phó Vân Tiêu dịu dàng với em hơn hay săn sóc cho em hơn, hay Phó Vân Tiêu nhiều tiền hơn anh?"
Bạch Tô không ngờ Lâm Lập lại hỏi như thế.
những lời Lâm Lập nói khiến cô chẳng hiểu mô te gì, cô hoàn toàn không rõ vì sao anh ta phải hỏi như vậy.
"Đều không phải." Bạch Tô giải thích: "Là vấn đề của cá nhân em thôi, thật xin lỗi vì em không thể nào yêu anh được."
Có thể thấy Lâm Lập không hề tin, anh ta lại nhìn chằm chằm vào Bạch Tô.
"Anh sai rồi, anh đã sai rồi, chúng ta ly hôn đi! Anh có thể đổ hết lỗi lên đầu em cũng được." Bạch Tô đã bắt đầu lùi bước.
Nhưng Lâm Lập lại không hề có ý định nhượng bộ, anh ta vẫn ép sát hỏi: "Em nói đi anh ta hấp dẫn em thế nào, anh cũng có thể làm được."
"Tại sao anh phải làm được? Anh không phải hàng mô phỏng." Bạch Tô cũng sốt ruột, cô gào lên với Lâm Lập.

Sau đó điện thoại Bạch Tô lại vang lên.
Cô nhìn lướt qua số điện thoại trên màn hình, từ Phó Vân Tiêu, Bạch Tô có lưu số Phó Vân Tiêu, cô thấy số lập tức ngắt máy.
Thế nhưng sau đó Phó Vân Tiêu lại gọi tới, Bạch Tô bực bối tắt luôn điện thoại.

Thế nhưng hành động đó đều lọt vào mắt Lâm Lập.

Anh ta biết rõ tất cả những hành động của Bạch Tô là vì cái gì, cũng chứng minh dự đoán của anh ta là đúng, là Phó Vân Tiêu.
Ngoài Phó Vân Tiêu ra thì làm gì có ai đủ sức cướp đi người của anh ta? Bản thân anh ta cũng không biết mình thua Phó Vân Tiêu ở điểm nào.

Lâm Lập bật cười nhìn về phía Bạch Tô hỏi: "Rốt cuộc tôi thua Phó Vân Tiêu ở điểm nào?"
Khi Lâm Lập nhìn cô hỏi thì Bạch Tô chỉ thấy lồng ngực mình bị đè nặng.
Tại sao phải dùng từ thua? Chẳng lẽ cô chỉ là một phần thưởng để giành giật ư?
Thế nên mới phải chia thắng thua hả? Bạch Tô không muốn để ý tới Lâm Lập nữa.
Sau đó, bên ngoài lại có tiếng đập cửa.
Ngay sau đó thư ký bèn đẩy cửa ra, đang muốn báo cáo thì Lâm Lập đã trực tiếp mắng: "Cút ra ngoài cho tôi bị cô nghe không hiểu hả? Mẹ nó ai cho cô vào? Cút ra ngoài!"
Có thể thấy thư ký bị dọa sợ nhưng vẫn run rẩy nói: "Tổng giám đốc, Nhiêu Tuyết...!Chị Nhiêu Tuyết ở dưới lầu chờ anh, chị ấy nói nếu tôi không lên báo thì sẽ xông thẳng lên đây! Tôi không biết phải làm gì."
Nhiêu Tuyết! Bạch Tô không thể quên cái tên này.
Bạch Tô bèn nhìn Lâm Lập với ánh mắt nghi ngờ..


Bình luận

Truyện đang đọc