Bạch Tô đột nhiên ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Lập thì cô hơi khựng lại một chút.
Bạch Tô buông đũa xuống sau đó mới nói với Lâm Lập: “Thật sự là ngon lắm đó.
Nào, anh Lâm ăn thử đi.
Tôi không tiện dùng đũa của tôi gắp cho anh, anh tự gắp nhé.”
Lâm Lập không nói chuyện, cũng không động đũa.
Hắn chỉ cầm cốc nước chanh lên sau đó uống một hơi hết hơn nửa cốc.
Đúng lúc này, thư ký xinh đẹp của Lâm Lập chậm rãi đi từ ngoài cửa vào.
Rõ ràng cô ta vừa vào cửa đã bị mùi cay nồng của cá nướng làm cho phải che mũi lại.
Cá, lẩu cùng với các loại bún canh thực ra đều giống nhau, đều là những loại đồ ăn khi ăn vào thì thấy mùi vị rất thơm, ăn rất ngon.
Thế nhưng nếu như không ăn thì chỉ cảm thấy mùi vị mà nó tỏa ra rất hắc.
Dù sao sau khi ăn một bữa cá nướng hay lẩu thì khi về nhà đều phải tắm gội kỹ càng đến từng sợi tơ kẽ tóc.
Mùi vị của nó quá nồng, bám hết lên người!
Thư ký nhìn không chớp mắt sau đó đi tới bên cạnh Lâm Lập, ghé tai nói với Lâm Lập điều gì đó, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Bạch Tô ngồi ở đối diện ăn cá nướng cũng không nghe thấy gì cả.
Cô cũng chẳng muốn nghe.
Cô chỉ thấy Lâm Lập gật gật đầu xem như đã biết sau đó chuẩn bị kêu thư ký ra ngoài.
Thế nhưng lúc này thư ký lại hơi cau mày.
Cô ta trực tiếp cầm một đôi đũa còn thừa ở trên bàn lên sau đó chặn đôi đũa đang gắp cá của Bạch Tô lại.
Bạch Tô muốn tiếp tục gắp cá thế nhưng sức của đối phương khá mạnh nên cô không thể động đậy được.
“Cô này, nếu như cô thích ăn cá thì có thể ngồi xuống, chúng ta gọi thêm vài con nữa rồi cùng ăn.”
Bạch Tô hơi mỉm cười nói.
“Có phải cô cố ý không? Cô tới những nơi quỷ quái như thế này, lại còn dùng đũa ăn cái loại đồ quỷ quái như thế này nữa!”
“Sao lại là đồ quỷ quái? Là cá nướng mà.”
Bên trên cá nướng đỏ ớt là ớt, là loại mà không cần ăn chỉ cần nhìn thôi cũng thấy dạ dày đau rồi.
Bạch Tô nghĩ rằng ý của thư ký muốn nói không nên để Lâm Lập ăn cá nướng cay như thế này thế nên cô mới cố ý giải thích.
Kết quả, thư ký lại tức giận nói: “Anh Lâm không biết dùng đãu, có phải cô cố ý để anh Lâm ngồi nhìn cô ăn không?”
Nói xong câu đó cô ta liền quay sang nhìn Lâm Lập.
“Anh Lâm, tôi giúp anh gỡ xương cá.”
Lâm Lập vẫn nở một nụ cười bao dung: “Không sao.”
Nói xong hắn khoát khoát tay, nói với thư ký: “Làm theo chúng ta vừa nói, cô về công ty truyền lại lệnh là được rồi.”
Thư ký do dự, lúc cô ta nhìn về phía Bạch Tô thì vẫn là ánh mắt chướng mắt như cũ.
Nếu như ánh mắt của cô ta là một dao thì chắc chắn đã đâm Bạch Tô cả trăm nhát rồi.
Thế nhưng Lâm Lập đã lên tiếng, cô ta không thể không đi.
Cô ta chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Bạch Tô một cái sau đó rời đi.
Nhưng mà… mặc dù cô thư ký đó đã rời đi thế nhưng Bạch Tô lại không thể nào mà thản nhiên tiếp tục ăn cá được nữa.
Nói thế nào thì Lâm Lập cũng đã từng giúp đỡ cô, cho dù bây giờ Lâm Lập có chỉnh Phó Vân Tiêu ở thời điểm nhạy cảm như thế này thì xét về tình về lý Bạch Tô cũng không nên quá đáng như thế.
Chọn ăn cá nướng, gọi phần cá nướng cay nhấy.
Bạch Tô lại còn giải thích rằng tại cô rất thích ăn cá nướng, khẩu vị của cô lại còn phải rất cay.
Thế nhưng bây giờ cô thư ký kia đã nói ra việc Lâm Lập không biết dùng đũa thì Bạch Tô cũng không thể tiếp tục ăn được nữa.
Bạch Tô hơi ngượng ngùng nói một câu: “Anh Lâm, chúng ta đổi chỗ khác nhé.
Tôi mời anh lại từ đầu.
“Không sao đâu.”
Lâm Lập khẽ cười.
“Vậy tôi cũng không ăn nữa, tôi đưa anh tới nơi khác hít thở không khí vậy.”
Xung quanh, mỗi bàn đều là một mùi hương rất nồng.
Mặc dù không thể nói không khí rất ngột ngạt để miêu tả thế nhưng vẫn cả cảm giác mùi hương lởn vởn xung quanh.
Không thích hợp với khí chất của Lâm Lập.
Lần này Lâm Lập không từ chối, hắn chậm rãi đứng dậy một cách nho nhã, nói: “Vậy cô Bạch lại phải dẫn đường rồi.”
Bạch Tô ngượng nhùng đứng dậy sau đó đi ra ngoài.
Co dù hai người có ăn cá nướng hay không thì bây giờ trên người họ ám toàn mùi cá nướng, không thích hợp tới những nơi như quán cà phê hay phòng trà.
Tóm lại tất cả những nơi yên tĩnh để trò chuyện đều không thích hợp.
Chỉ có thể tìm một nơi thoáng đãng đợi mùi cá trên người tản đi hết thì mới được.
Bạch Tô suy đi nghĩ lại cẩn thận xong thì lại càng thấy ngượng ngùng hơn: “Xin lỗi anh Lâm, nếu anh không ngại thì chúng ta chỉ có thể đi dạo trong công viên được thôi.”
Lâm Lập không từ chối, hắn vẫn gật đầu nói “được” như cũ.
Bạch Tô và Lâm Lập liền đi về phía công viên, bây giờ… qua lời nhắc nhở khi nãy của cô thư ký thì Bạch Tô cũng cảm thấy hành động vừa rồi của mình có chút ấu trĩ.
Sau khi vào cổng công viên, đúng lúc thấy chỗ bán coca lon.
Bạch Tô mua hai lon, cô đưa cho Lâm Lập một lon sau đó tự bật một lon cho mình.
Vì không muốn ngồi cùng trên một chiếc ghế để nói chuyện cùng với Lâm Lập nên Bạch Tô chọn cách vừa đi vừa giải thích: “Thật xin lỗi anh Lâm, vừa rồi tôi không để ý là anh không biết dùng đũa.”
Lâm Lập cúi đầu nhìn Bạch Tô, ánh mắt thâm trầm nhìn cô không có chút gì gọi là hờn giận.
“Vậy cô đã hết giận chưa?”
Câu hỏi này càng khiến Bạch Tô thấy ngượng ngùng hơn.
Vì thế… thực ra tất cả những việc cô làm Lâm Lập đều biết hết thế nhưng hắn không hề biểu hiện ra sao?
“Tôi cảm thấy không hiểu.”
Bạch Tô không trả lời câu hỏi cô đã hết giận chưa của Lâm Lập mà cô nói thẳng những nghi vấn của mình ra.
“Cô không hiểu cái gì thế?”
Lâm Lập hỏi.
“Nếu anh Lâm đã biết tôi cố ý làm những việc đó vậy tại sao anh không ngăn tôi lại?”
Bạch Tô nghiêm túc nhìn Lâm Lập.
Cô thừa nhận cô thật sự không hiểu người đàn ông trước mặt, hắn quá khó hiểu.
Thế nhưng cô chỉ cần suy nghĩ một chút thôi cũng biết chắc chắn Lâm Lập sẽ sát phạt vô cùng quả quyết trên thương trường.
Tại sao đến lượt cô thì hắn lại kiên nhẫn như thế.
Lâm Lập chỉ hơi cong khóe miệng nở một nụ cười: “Tôi cũng không biết tại sao mình lại không ngăn cô lại nữa.”
Lời nói này khiến Bạch Tô cảm thấy không biết phải nói gì nữa.
Cô chỉ có thể cúi thấp đầu.
Đúng lúc trong công viên có một cặp đôi đang đùa giỡn đuổi bắt nhau đạp xe về phía này.
Chàng trai không hề chú ý tới Bạch Tô, tới khi phát hiện ra thì đã không kịp nữa, cậu ấy càng muốn kiểm soát thì lại không thể kiểm soát được, chiếc xe lao vù vù về phía Bạch Tô.
Bạch Tô chưa kịp phản ứng, dường như chỉ trong tíc tắc Lâm Lập đã ôm cô vào lòng, chiếc xe và chàng trai kia va vào Lâm Lập thì bắn sang một bên.
Chàng trai kia ngã sõng soài trên mặt đâu, cô người yêu vội vàng chạy tới đỡ cậu ấy dậy.
Lúc Bạch Tô định thần lại thì đã có rất nhiều người vây quanh bọn họ.
Vệ sĩ của Lâm Lập vây quanh sau đó một người dẫn đầu lo lắng cầm điện thoại lên muốn gọi bác sỹ..