Lúc trước, Bạch Tô từng tưởng tượng vô số cảnh gặp lại Phó Vân Tiêu.
Nhưng một khi sắp được thấy Phó Vân Tiêu, cô lại trở nên căng thẳng.
Trở về quá vội vàng nên Bạch Tô thậm chí còn chưa kịp trang điểm.
Mình có xinh đẹp không? Phó Vân Tiêu có gầy không? Bạch Tô suy nghĩ rất nhiều, nhưng khi cô thật sự chạy đến dưới lầu thì tất cả suy nghĩ đều biến mất.
Phó Vân Tiêu đứng ở dưới tòa nhà công ty, mỉm cười nhìn Bạch Tô.
Vừa thấy Phó Vân Tiêu, Bạch Tô lập tức dừng bước.
Cô nhìn Phó Vân Tiêu dần dần tới gần mình.
Cô không suy nghĩ mình có xinh đẹp hay không, cũng không nghĩ Phó Vân Tiêu có gầy hay không.
Lúc này cô chỉ có một câu muốn nói: “Anh đã trở về, tốt quá.”
Thậm chí Bạch Tô còn khẽ run lên vì kích động, nhanh chóng đi đến trước mặt Phó Vân Tiêu.
Hình như lúc này Phó Vân Tiêu cũng không thể chờ được nữa, chạy tới ôm lấy Bạch Tô.
Cô đã suy nghĩ thời khắc này rất lâu, mà bây giờ sự thật lại khiến cô cảm thấy không chân thật.
Phó Vân Tiêu nhẹ giọng nói bên tai Bạch Tô: “Tôi nhớ em.”
Bạch Tô không kịp thấy rõ vẻ mặt của Phó Vân Tiêu thì đã bị anh ôm vào lòng.
Nghe Phó Vân Tiêu nói nhớ mình, Bạch Tô gật đầu, không nhịn được muốn rơi nước mắt.
Cô vội ngẩng đầu lên cho nước mắt ngừng chảy.
Lúc này, “Phó Vân Tiêu” chậm rãi buông Bạch Tô ra, sau đó tới gần đôi môi cô.
Thời gian quá lâu, bao nhiêu tưởng niệm sắp biến thành nụ hôn này.
Bạch Tô chần chờ, bởi vì cô nhịn được run rẩy, nhất thời quên mất muốn đáp lại nụ hôn của “Phó Vân Tiêu” như thế nào.
Đúng lúc này, bỗng có tiếng “bíp bíp” vang lên, là tiếng còi ô tô.
Bạch Tô xấu hổ đẩy Phó Vân Tiêu ra, nhìn về phía sau thì mới thấy có một chiếc xe vẫn chạy sau lưng họ.
Lúc nãy Bạch Tô quá kích động nên hoàn toàn không phát hiện.
Bạch Tô sợ tới mức vội buông Phó Vân Tiêu ra, chỉnh lý lại quần áo.
Nhưng chiếc xe này như không rời đi, vẫn chạy đằng sau bấm còi.
Bạch Tô nhíu mày, lúc này cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, để lộ gương mặt Caesar.
Cô nhanh chóng đi qua, không hiểu tại sao Caesar lại xuất hiện ở đây.
“Di động của cô để quên trên xe tôi.” Caesar đưa di động cho Bạch Tô, không giải thích một câu mà chỉ mỉm cười, sau đó lái xe rời đi.
Bạch Tô cầm di động, cảm giác vừa được gặp Phó Vân Tiêu đều biến mất.
Cô vẫn nhìn chằm chằm Caesar rời đi, mãi tới khi có tiếng bước chân vang lên từ đằng sau.
Phó Vân Tiêu lại gần, quan tâm hỏi Bạch Tô: “Em không sao chứ?”
Lúc này Bạch Tô mới bừng tỉnh, vội lắc đầu.
“Anh ta là ai?” “Phó Vân Tiêu” hỏi tiếp.
Bạch Tô kể lại thân phận và quá trình mình quen biết với Caesar cho “Phó Vân Tiêu.” Mặc dù nói thì rất dài, nhưng cô không muốn giấu “Phó Vân Tiêu” bất cứ chuyện gì.
Sau khi trải qua chuyện này, tình huống đương nhiên không phù hợp hôn môi và ôn chuyện.
Bạch Tô đưa một tấm thẻ ngân hàng cho thám tử tư làm thủ lao, sau đó dẫn Phó Vân Tiêu vào công ty.
Lúc này trong công ty không có người khác.
Bạch Tô rót hai ly nước cho hai người rồi ngồi xuống đối diện Phó Vân Tiêu.
Hai người đều không nói gì, cứ thế nhìn nhau thật lâu, cuối cùng Bạch Tô lên tiếng trước: “Mấy năm nay, rốt cuộc anh đã đi đâu?”
Phó Vân Tiêu như chưa bao giờ già đi, vẫn giống hệt mấy năm trước.
Mặc dù khi nhìn Bạch Tô, cô cảm thấy ánh mắt của anh có tình yêu, nhưng cô lại thấy có cảm giác xa lạ khó nói thành lời.
“Hầy…” Phó Vân Tiêu quay sang chỗ khác thở dài: “Tối hôm đó, tôi đuổi theo Lâm Lập xảy ra tai nạn, rơi xuống vách núi hôn mê.
Đến khi tỉnh lại thì tôi đã nằm trong phòng thí nghiệp trên đảo nhỏ không biết tên.” Kể tới đây, vẻ mặt Phó Vân Tiêu vặn vẹo, cứ như đang kể một câu chuyện đau khổ: “Tôi không rõ mình hôn mê bao lâu, cũng không rõ đó là nơi nào.
Chỉ nhớ lúc mình tỉnh dậy thì mấy bác sĩ vây quanh mình, không ngừng khâu vết thương trên người tôi.”
Phó Vân Tiêu dừng lại một chút mới kể tiếp: “Tôi kêu to, nhưng cổ họng không thể phát ra tiếng động.
Sau đó họ tiêm thuốc an thần cho tôi, tôi lại ngất xỉu.
Đến khi tỉnh lại, giọng nói của tôi đã hoàn toàn thay đổi, hơn nữa trên hòn đảo đó chỉ có tôi chứ không có bất cứ kẻ khác.”
Phó Vân Tiêu đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn về phương xa.
Bạch Tô cũng đi theo, đau lòng ôm Phó Vân Tiêu từ sau lưng.
“Cứ cách một đoạn thời gian sẽ có người ngồi thuyền mang thức ăn và đồ dùng sinh hoạt cho tôi.
Dỡ bỏ hàng hóa xong, họ sẽ rời đi.” Phó Vân Tiêu nhìn phương xa, hít sâu một hơi rồi kể tiếp.
Bạch Tô kề tai lên lưng Phó Vân Tiêu, nghe nhịp thở của anh, ôm chặt hơn nữa.
“Sau đó, tôi thử bắt chuyện với họ, kêu họ mang tôi rời đi.
Không ai quan tâm tôi.
Tôi lén lút trốn đi, thừa dịp họ không chú ý chạy lên thuyền, nửa đường bị phát hiện, họ trực tiếp ném tôi xuống biển… May mà thuyền còn chưa đi quá xa, tôi bơi thật lâu mới trở về đảo.”
“Lúc nào tôi cũng nhớ em, cũng nghĩ mọi cách để trở về, nhưng tôi không có cách nào khác.” “Phó Vân Tiêu” quay lại, hai tay nắm chặt vai Bạch Tô, kích động nói: “Tôi…”
“Anh đừng nói nữa!” Ngay khi Phó Vân Tiêu còn muốn nói tiếp thì Bạch Tô vội bịt miệng Phó Vân Tiêu lại.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu càng ngày càng đau lòng.
“Sau đó, tôi tốn một năm lén lút chế tạo một con thuyền nhỏ, lênh đênh trên biển ba ngày ba đêm, cuối cùng gặp được tàu đánh cá ra khơi nên mới được cứu.” Kể đến đây, cảm xúc của Phó Vân Tiêu mới dịu đi: “Em biết hai năm tôi đã vượt qua nhờ đâu không?”
Bạch Tô ôm chặt Phó Vân Tiêu, lắc đầu.
“Tôi vẫn tự nhủ rằng, nhất định phải sống sót được gặp em.” Phó Vân Tiêu kiên định nhìn Bạch Tô nói.
Bạch Tô không nhịn được, bắt đầu rơi nước mắt….