BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG



Bởi vì Bạch Tô rất sừng sốt nên ánh mắt của cô luôn nhìn chằm chằm vào Chu Sa.

Tận đến lúc Chu Sa thu hồi ánh mắt của cô ta lại thì Bạch Tô mới không nhìn nữa.
Nhân viên trong bệnh viện đứng bên cạnh nghe thấy Chu Sa giới thiệu xong thì bật cười: “Bác sỹ Chu Sa đúng là có duyên với bệnh nhân của chúng tôi.

Cô ấy tên là Bạch Tô.”
“Cùng là tên của các loại dược liệu, trong họ tên lại còn mang theo màu sắc.”
Nhân viên bệnh viện lên tiếng nói nói đùa một câu chuyện cười rất nhạt.
Bạch Tô không thèm để tâm tới câu nói đùa nhạt nhẽo đó, còn Chu Sa thì phối hợp hơn một chút, cô ta mỉm cười sau đó đáp lại: “Anh am hiểu về các loại dược liệu thật đấy.”
Nói xong Chu Sa liền dẫn Bạch Tô đi làm các loại thủ tục giấy tờ.

Sau khi Bạch Tô làm thủ tục xong cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm, cảm giác cả người đều rất mệt mỏi.

Lúc này trời đã chạng vạng tối vì thế Bạch Tô chuẩn bị đi tới canteen ăn chút đồ ăn.
Thế nhưng lại gặp lại Chu Sa.
Chu Sa nở một nụ cười dịu dàng nhìn về phía Bạch Tô: “Cô Bạch, cô tới đây gấp như vậy chắc là vẫn chưa tìm được chỗ ở nhỉ.

Nhà của tôi ở gần bệnh viện, cô có thể về nhà tôi ở, cũng thuận tiện cho việc đi lại.”
“Không cần đâu, cảm ơn bác sỹ Chu Sa.”
Bạch Tô có thể lý giải được có nhiều người do được giáo dục tốt nên trời sinh đã có tính hiếu khách, mà nụ cười của Chu Sa lúc này cũng rất dịu dàng.


Thế nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, qua ánh mắt của cô ta Bạch Tô đã cảm thấy người phụ nữ này không được thân thiện cho lắm.
Cô ta không nên đối xử tốt với cô.
“Vậy chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm chắc là được nhỉ.”
Chu Sa bị cô từ chối nhưng cũng không hề giận, ngược lại còn hỏi Bạch Tô.
Bạch Tô gật gật đầu sau đó sải bước đi về phía canteen.

Suốt đường đi Bạch Tô luôn có cảm giác Chu Sa đang quan sát mình, qua một hồi lâu cô ta mới lên tiếng hỏi Bạch Tô: “Cô Bạch đã có bạn trai chưa?”
Câu hỏi này đã vượt quá giới hạn mà một người lạ nên hỏi.
Đây là câu hỏi riêng tư, rõ ràng Bạch Tô không muốn trả lời.
Thấy Bạch Tô có ý né tránh, lúc này Chu Sa mới cảm thấy hơi lúng túng.

Cô ta giải thích với Bạch Tô: “Cô Bạch đừng hiểu lầm, tôi không có ý muốn thăm dò chuyện riêng tư của cô đâu.

Chỉ là tôi cảm thấy cô rất xinh đẹp, chắc là đã có bạn trai rồi.”
Chu Sa vừa mới nói xong, Bạch Tô còn chưa đáp lại thì điện thoại của Chu Sa đã đổ chuông.

Cô ta hồ hởi nghe điện thoại, gọi người bên kia đầu dây là dì.
“Dì.

Vâng ạ, con đã biết rồi.

Dì cứ yên tâm nhé, con sẽ xử lý tốt mối quan hệ giữa bọn con.”
“Vâng ạ, tạm biệt dì.”
Nghe cách nói chuyện và nét mặt của Chu Sa liền có thể nhìn ra người phụ nữ gọi điện tới cho cô ta có lẽ là người mà Chu Sa yêu mến như mẹ của mình.
Bởi vì trước đây Bạch Tô cũng đã từng như thế.
Vì thế nên Bạch Tô hiểu rất rõ.
Chu Sa cúp điện thoại xong mới quay sang xin lỗi Bạch Tô, sau đó bình thản nói: “Chúng ta đi ăn thôi.”
Bạch Tô liền đi theo Chu Sa.
Thế nhưng bọn họ bước chưa được mấy bước đã nghe thấy phía sau truyền tới tiếng bước chân.

Sau đó là giọng nói chất vấn lạnh lùng của một người đàn ông cất lên: “Tại sao cô lại ở đây?”
Giọng nói này là giọng nói của Phó Cảnh Hoài.
Bạch Tô có thể nghe ra.
Cô vội vàng quay người lại, khi nhìn thấy Phó Cảnh Hoài đột ngột xuất hiện ở đây, Bạch Tô vô thức muốn hỏi hắn tại sao hắn lại tới đây.

Thế nhưng… lúc này cô mới nhận ra không phải Phó Cảnh Hoài đang nói chuyện với mình.

Mà hắn đang nói với Chu Sa.
Ánh mắt của Phó Cảnh Hoài nhìn chằm chằm về phía Chu Sa, còn Chu Sa lại rất bình thản, không nhanh không chậm nói: “Sao em lại không được ở đây? Em là bác sỹ điều trị chính.”
“Cô cố ý xin hạng mục này đúng không?”
Phó Cảnh Hoài vẫn luôn nhìn Chu Sa chằm chằm.
Thế nhưng trên mặt Chu Sa không hề có chút gì gọi là sợ hãi, cô ta chỉ chớp chớp mắt sau đó khoác lấy cánh tay của Phó Cảnh Hoài sau đó nũng nịu như một cô gái nhỏ: “Anh yên tâm đi, em là một bác sỹ có đạo đức nghề nghiệp mà.

Huống hồ còn có giáo sư An Đức Liệt dẫn dắt em nữa, em chắc chắc sẽ không chạy linh tinh tới đây đâu.”
“Hay là… anh lo lắng em sẽ làm ra chuyện gì với cô Bạch sao? Anh yên tâm đi, em rất thích cô Bạch.”
Bạch Tô nghe đến đây đại khái cũng hiểu được mối quan hệ giữa Phó Cảnh Hoài và Chu Sa.

Thấy đôi tình nhân đang thân mật trò chuyện với nhau nên Bạch Tô cũng không muốn ở lại đây làm bóng đèn nữa vì thế cô xoay người đi thẳng vào canteen.
Cũng may… Không biết giữa hai người họ có xích mích gì đó nên mới không đuổi kịp được cô.
Bạch Tô tìm một vị trí ở trong góc khuất, cô ăn cơm xong sau đó lại lặng lẽ rời đi.
Thế nhưng đúng là oan gia ngõ hẹp, cô vừa mới đặt chân ra khỏi canteen đã nhìn thấy Phó Cảnh Hoài đang đứng đợi ở đó.
Dáng vẻ đó vừa nhìn đã biết hắn người hắn đang đợi là cô.
Bên cạnh hắn không có Chu Sa.
Bạch Tô giương mắt lên nhìn Phó Cảnh Hoài, cô muốn giả bộ như chưa nhìn thấy hắn, cứ đi về phía trước thế nhưng lại bị Phó Cảnh Hoài gọi giật lại.

Phó Cảnh Hoài nhìn Bạch Tô sau đó hỏi một câu: “Tại sao chưa chào hỏi tiếng nào mà đã qua đây rồi? Tôi có thể giúp em thu xếp mọi chuyện.”
Bạch Tô nhìn Phó Cảnh Hoài, ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh nhạt: “Tôi đều có thể tự mình làm được.

Vì thế không cần đâu.”
Nói xong câu đó, Bạch Tô kêu Phó Cảnh Hoài tránh ra sau đó ra khỏi canteen.
Thế nhưng Phó Cảnh Hoài vẫn luôn theo sau Bạch Tô, hắn đi không nhanh không chậm, dường như cũng không muốn giải thích bất cứ điều gì.
Bạch Tô cũng không có ý định hỏi.
Chuyện của Phó Cảnh Hoài chẳng liên quan gì tới cô.

Thế nhưng Phó Cảnh Hoài cứ luôn đi theo cô khiến cô không thể về khách sạn được.

Nếu Phó Cảnh Hoài biết chỗ ở của cô thì lại càng phiền phức hơn.
Cuối cùng Bạch Tô chỉ đành quay lại bệnh viện, cô ngồi ở phòng chờ trên tầng bệnh của mẹ.
Cuối cùng thì Chu Sa cũng xuất hiện.

Cô ta vừa nhìn thấy Phó Cảnh Hoài liền vọt tới bên cạnh hắn, làm nũng nói: “Sao anh lại tới đây? Có phải lo lắng em trực đêm nhàm chán nên tới tìm em không?”
“Em biết là anh rất quan tâm tới em mà, chỉ là ngoài mặt lạnh lùng thế thôi.”
Dường như Phó Cảnh Hoài vẫn luôn giữ khoảng cách an toàn với Chu Sa thế nhưng khoảng cách như thế cũng không tính là xa lắm.
Bạch Tô nhìn khoảng cách giữa Phó Cảnh Hoài và Chu Sa, trong lòng cô thầm nghĩ thực ra khoảng cách này đã rất gần so với những người phụ nữ khác muốn tiếp cận Phó Cảnh Hoài rồi.
Bạch Tô không dám chậm trễ nữa, cô nhân cơ hội này nhanh chóng rời khỏi bệnh viện đi tìm một khách sạn để ở sau đó gọi điện thoại cho Lương Vân Trạm để hỏi thăm tình hình của Bạch Tiểu Bạch.
Lúc này ở thành phố A vừa mới rạng sáng.

Phó Vân Tiêu đã uống rượu cả đêm nhưng không hề có ý định dừng lại.

Hắn kéo tay Lương Vân Trạm nói: “Anh, đến vườn nhà anh chơi tiếp đi.

Tiếp tục nào.”
Một tay hắn khoác lên vai Lương Vân Trạm vì thế khi Lương Vân Trạm lấy điện thoại trong túi áo ra hắn liền nhìn thấy tên của Bạch Tô xuất hiện trên màn hình..


Bình luận

Truyện đang đọc