BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Phong Kiền cố tình vừa đón ánh nắng vừa nheo mắt nhìn Bạch Tô, sau đó khóe môi nhếch lên một nụ cười.
“Vào đi.”
Sau câu nói đó, Bạch Tô chậm rãi bước vào căn phòng của Phong Kiền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đến đây để nói chuyện với Tổng giám đốc Phong, tôi không muốn trở thành trợ lý của anh, tôi muốn làm tiếp công việc ban đầu của tôi.”
Câu nói này vừa thốt ra, khóe môi Phong Kiền đã nở một nụ cười.
Bạch Tô không rõ ý nghĩa của nụ cười này là vuvi vẻ hay điều gì khác.
Phong Kiền nhìn Bạch Tô hỏi: “Tại sao? Chẳng phải cô dựa vào quan hệ muốn tôi sắp xếp cho cô một chức vị cao hơn chút để giẫm lên Mộ Tình sao? Lẽ nào vị trí hiện tại không vừa ý sao?”
Nói như vậy, chính là nói Bạch Tô có hơi xấu hổ.
Có vẻ như...!Hôm qua chuyện Từ Sắt tìm người trừng trị Mộ Tình đã bị Phong Kiền nghe thấy rồi.
Vì vậy nên hôm nay cố tình gây khó dễ cho mình?
“Tổng giám đốc Phong, không phải, tôi rất hài lòng với vị trí của mình.

Tôi tin rằng ngài cũng là một người công bằng và chính trực, vì vậy hãy coi những hiểu nhầm đã xảy ra ngày hôm qua chỉ là một khúc nhạc đệm thôi, tôi sẽ làm tốt công việc ban đầu của mình."
Bạch Tô cười giải thích.
“Vậy cô không muốn thăng chức, lại còn muốn giẫm lên Mộ Tình, tôi phải suy nghĩ thật kỹ...”
Phong Kiền giả vờ suy nghĩ.
“Hay là cô muốn để Mộ Tình làm trợ lý kế hoạch cho cô?”
Phong Kiền nghiền ngẫm suy nghĩ rồi nhìn cô.

Bạch Tô bị Phong Kiền nói đến nỗi dở khóc dở cười.
Trong công ty của họ, lập kế hoạch đã là vị trí cơ bản nhất, còn chưa chưa có vị trí trợ lí kế hoạch.
Bạch Tô muốn giải thích thêm vài câu, Phong Kiền đã xua tay ngắt lời Bạch Tô.
“Việc này quyết định như vậy.

Cô đi thu dọn rồi chuyển sang văn phòng bên cạnh tôi.”
Bạch Tô có thể thấy rằng Phong Kiền không còn muốn đề cập đến chuyện này nữa, nếu cô tiếp tục từ chối, dĩ nhiên sẽ khiến cho Phong Kiền không vui, cũng không nên ép buộc làm gì nữa.
Bạch Tô chỉ nói: “Được.”
Rồi rời khỏi văn phòng của Phong Kiền.
Bạch Tô trở lại chỗ ngồi, phát hiện nhóm đồng nghiệp bà tám công ty đã bắt đầu oanh tạc rồi.
Mọi người thậm chí thi nhau đoán già đoán non, đoán xem Bạch Tô có thể thành công từ chối việc Phong Kiền thăng chức cho cô hay không.
Bạch Tô nhìn đám người bàn tán náo nhiệt, cô càng dở khóc dở cười.
Thiên Tuệ ở trong đám người đó hỏi Bạch Tô: “Thế nào rồi, thế nào rồi?”
Bạch Tô đáp: “Tôi sắp chuyển đến văn phòng bên cạnh Tổng giám đốc Phong.”
Kèm theo đó là nét mặt nửa cười nửa mếu.
Cả nhóm bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Xin chúc mừng!”
“Tôi muốn ôm đùi!”
Thiên Tuệ ho khan hai tiếng, nói giữa đám đông: “Các cô nào bị thua cược, nhớ trả tiền cược cho nhóm nhé, tối nay tổ chức một buổi tiệc ăn mừng theo đúng tiêu chuẩn cho Bạch Tô, tất cả trông cả vào các cô đó.”
Bàn làm việc mới trong văn phòng của Bạch Tô đã được dọn dẹp sạch sẽ, các đồng nghiệp đã giúp cô di chuyển máy tính và tài liệu.
Mộ Tình cũng biết chuyện thăng chức của Bạch Tô khi cô ta đến đây vào buổi sáng.

Theo quy trình, hôm nay cô ta phải báo cáo công việc cho Bạch Tô, nhưng cô cứ nghẹn trong lòng, vờ như không biết chuyện này, cúi đầu làm việc khác.
Vừa mới thăng chức thành trợ lý tổng giám đốc, Bạch Tô còn có rất nhiều việc phải làm quen, bây giờ không có thời gian đôi co với Mộ Tình.
Tuy nhiên, ngay khi Bạch Tô đã dần dần bắt nhịp được với công việc mới của mình, một tin nhắn được gửi tới điện thoại của cô.
“Tối nay tôi muốn ăn tối với một vài vị khách hàng quan trọng, cô nên chuẩn bị sớm một chút.”
Bạch Tô muốn từ chối, cô thật sự không thích đến những buổi tiệc rượu như thế này.
Nhưng cô đã suy nghĩ kĩ lại, đây là nội dung công việc hiện tại của cô.

Cô xóa đi toàn bộ những lời từ chối vừa được gõ ra lúc trước và thay vào bằng hai từ “Đã nhận.”.
Khách sạn đã được một thư ký khác đặt trước, nên Bạch Tô chỉ cần đi ăn tối cùng anh ta là được.

Trước khi tan làm, Bạch Tô chỉ trang điểm nhẹ nhàng, vốn là người xinh đẹp sẵn, sau khi trang điểm xong trông cô lại càng xinh đẹp động lòng người.
Sáng nay Phong Kiền đã nhìn thấy Bạch Tô, nhưng anh chưa được thấy dáng vẻ Bạch Tô sẽ trông như thế nào sau khi trang điểm.
Khi Bạch Tô xuất hiện trước mặt anh với lớp trang điểm nhẹ nhàng, Phong Kiền không khỏi liếc nhìn thêm một lần nữa.
Trong lòng Phong Kiền khẽ thầm nhủ, dựa vào nhan sắc của Bạch Tô, muốn lên leo lên cao cũng không hề khó.
Vì vậy trong tay cô khả năng có rất nhiều mối quan hệ khác ví dụ như tình nhân, sugar daddy...
Vì vậy, tự nhiên ấn tượng với Bạch Tô càng trở nên tệ hơn.
Phong Kiền có rất nhiều việc cần phải xử lí, sau khi Bạch Tô đã vài lần nhắc nhở anh đã muộn rồi, rốt cục Phong Kiền cũng hoàn thành công việc và đưa Bạch Tô đến nhà hàng.
Còn chưa mở kịp cửa gian phòng, Phong Kiền đã chủ động cười nói rất cởi mở.
Khách hàng đã đợi anh một khoảng thời gian.
Phong Kiền chắp tay lại, cười ha ha và nói: “Xin lỗi, xin lỗi! Hôm nay tôi đến muộn, đáng bị phạt ba ly.”
Mọi người đều ồn ào trêu đùa: “Phạt đi, phạt đi.”
Phong Kiền ngồi ở ghế chính, Bạch Tô ngồi ghế bên cạnh.
Phong Kiền ra hiệu cho Bạch Tô mở một chai rượu và rót ba ly, anh đang chuẩn bị uống một hơi cạn sạch, nhưng bị một vị mập mạp khoảng trừng bốn mươi tuổi chặn lại.
“Này, Tổng giám đốc Phong chúng ta quen biết đã lâu, ai cũng không muốn nhìn anh uống rượu.”
Phong Kiền khẽ cau mày và ra hiệu cho anh ta tiếp tục.
Vị khách hàng nói tiếp: “Tôi nghĩ cô gái bên cạnh Tổng giám đốc Phong là một gương mặt mới, để cô ấy uống ba ly này thay cho Tổng giám đốc Phong thì sao nhỉ?”
Mọi người cũng bắt đầu ồn ào hùa theo.
Phong Kiền không trả lời, Bạch Tô nhìn vào ba ly rượu trước mặt thầm kêu khổ trong lòng.
Cô không ngờ hôm nay không thể tránh khỏi việc phải đỡ rượu, Phong Kiền nhìn cô với vẻ không vừa mắt, không ngờ cô vừa tới đây đã phải chơi lớn như vậy.
Bạch Tô đang do dự, một khách hàng khác lại thở dài: “Xem ra bình thường Tổng giám đốc Phong chưa suy nghĩ cho nhân của mình rồi.”
Ngụ ý là tiền lương mà Phong Kiền trả không cao, nên Bạch Tô không muốn uống rượu cho anh ta.
Vốn dĩ họ đến muộn nên bị phạt.
Bạch Tô muốn uống ít thì uống ít, nhìn tình hình này, hôm nay cô nhất định phải uống ba ly rượu, không muốn cũng phải uống.

Ý tứ đã rõ ràng đến mức này, Bạch Tô không còn đợi Phong Kiền chỉ dẫn nữa bèn uống ba ly rượu trước mặt anh.
Ba chén liên tục, đàn ông biết uống rượu cũng không dám uống như vậy, đám khách hàng liên tục tán thưởng.
Tuy nhiên, sắc mặt Bạch Tô không thay đổi chút nào, những người khác cũng tranh nhau đến uống với Bạch Tô.
Phong Kiền cũng cố ý không ngăn cản, thậm chí còn có ý để bọn họ uống rượu với Bạch Tô, anh cứ vui vẻ ung dung tự tại.
Bữa tiệc tối diễn ra được khoảng gần hai tiếng, Bạch Tô uống liên tiếp hai chai rượu.
Về cơ bản mọi người đều rất hài lòng với màn thể hiện của Bạch Tô ngày hôm nay.
Chỉ là Bạch Tô phần choáng váng...
Cô cảm thấy đầu óc mình không được nhanh nhạy lắm, cô ấy liên tục xua tay và nói với những khách hàng đó: “Xin lỗi, tôi thực sự không uống được.”
“Uống, uống, uống...!Đừng từ chối!”
Mọi người đuổi theo Bạch Tô và yêu cầu Bạch Tô tiếp tục uống rượu.
“Sao nào, uống cùng với Tổng giám đốc Vương mà không uống rượu với tôi, là cô coi thường tôi hay sao?”
Một người đàn ông giả vờ tức giận và hỏi.
Bạch Tô lúc này mới ngượng ngùng.
Cô ấy thực sự không uống được.
Nhưng không thể đắc tội với khách hàng.
Chỉ khi cô ấy do dự....


Bình luận

Truyện đang đọc