BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG



Bạch Tô nhìn thời gian, chuẩn bị từ trên giường ngồi dậy, Phó Vân Tiêu lại đưa tay kéo cô lại.
"Anh muốn làm gì?"
Bạch Tô hung hăng liếc Phó Vân Tiêu một cái, "Cách hẹn hò này không tốt chút nào, tôi phải nhanh chóng mặc quần áo vào để đi đón Bạch Tiểu Bạch tan học."
Phó Vân Tiêu ngược lại nhích tới gần Bạch Tô hơn, không hề ngăn cản, mà chỉ đưa tay ôm Bạch Tô vào trong lòng một lần nữa, rồi nhẹ nhàng ở bên tai cô khen ngợi, "Tôi ngược lại cảm thấy cách hẹn hò này vô cùng tốt, có thể mỗi ngày làm một lần."
"..."
Bạch Tô không nói nên lời.
Sao lại mỗi ngày một lần!
Vừa rồi...!Thật ra cô muốn kháng cự!
Tuy nhiên, Phó Vân Tiêu hiểu rất rõ cô, cũng không biết quỷ thần xui khiến thế nào lại biến thành như vậy.
Bạch Tô trợn mắt nhìn Phó Vân Tiêu một cái, không để ý đến Phó Vân Tiêu nữa, trực tiếp xuống giường, đi vào trong phòng tắm, sau đó đi ra ngoài mặc quần áo, "Tiểu Bạch sắp tan học rồi, tôi đi đón Bạch Tiểu Bạch trước."
Phó Vân Tiêu cũng đứng dậy, sau khi hắn mặc quần áo tử tế toàn thân sáng rỡ hẳn lên, "Tôi cùng em đi."
Tuy nhiên, hắn vừa nói xong, điện thoại Phó Vân Tiêu liền vang lên.
Công việc của Phó Vân Tiêu gần đây có thể dùng câu “chất đống như núi” để hình dung, Phó Vân Tiêu rất bận bịu, không phải là Bạch Tô không biết, cô nhìn một cái, cùng Phó Vân Tiêu nói, "Anh xử lý công việc trước đi, nếu như có thể xử lý công việc ở nhà, tôi đi đón Tiểu Bạch về, ba người chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm."
Bạch Tô nói một câu, cầm áo khoác xong liền chuẩn bị đi ra khỏi cửa.

Nhưng, còn chưa đi ra đến cửa, bỗng điện thoại cô cũng vang lên.
Bạch Tô liếc nhìn cuộc gọi tới, nhận máy rồi hướng về phía Vương Tiểu Đồng ở đầu điện thoại bên kia nói, "Sao vậy? Tiểu Đồng?"
Giọng Vương Tiểu Đồng ở đầu điện thoại bên kia nghe có chút vội vàng, "Bây giờ cậu chuẩn bị đi đón Tiểu Bạch tan học sao?"
" Ừ." Bạch Tô một tay cầm điện thoại, động tác dưới chân không hề dừng lại, đã bắt đầu thay dép bằng một đôi giày bệt.
"Đừng, bây giờ cậu đừng qua đó."
Vương Tiểu Đồng vội vàng ngăn lại, nói, "Tôi đi đón là được rồi."
Nghe Vương Tiểu Đồng nói như vậy, Bạch Tô bỗng nhiên có chút không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
“Hôm nay tôi đi đón Tiểu Bạch trước sau đó đưa về nhà của tôi, sáng mai lại đưa nó đi học, tôi cảm thấy scandal của các cậu chắc chắn sẽ thu hút phóng viên một thời gian.

Cho nên, giao Tiểu Bạch cho tôi đi, không nói nữa, tôi đi trước đây."
Vương Tiểu Đồng nói xong những lời này liền cúp máy.
Nhưng Bạch Tô vẫn chưa hiểu...Ý Vương Tiểu Đồng là sao?
Lại có scandal gì rồi?
Bạch Tô chớp chớp mắt, vội vàng lấy điện thoại ra tìm kiếm tên mình và Phó Vân Tiêu.
Quả nhiên! Là scandal!
Cái scandal này cũng không biết phải miêu tả như thế nào, đại khái chính là không thể giải thích được.
Bởi vì...!Scandal này vẫn còn đang nóng hổi, chính là việc buổi chiều cô cùng Phó Vân Tiêu đến rạp chiếu phim, sau đó Phó Vân Tiêu bị nhận nhầm là ngôi sao.
Kết quả số lượng fan hâm mộ của ngôi sao đến tuyên truyền phim vào buổi chiều hôm đó thiếu hơn phân nửa.
Và vì thời gian chênh lệch lúc đó, hai người còn bị một số nhà báo đi chụp các ngôi sao chụp lại.
Chủ đề trở thành: Nhà giàu khiêm tốn, Phó Vân Tiêu dắt tay Bạch Tô đến rạp chiếu phim, sức hấp dẫn không kém gì ngôi sao!
Bên dưới là một đống ảnh Phó Vân Tiêu bị truy đuổi.
Tại sao Phó Vân Tiêu cùng cô làm cái gì cũng có thể trở thành tin nóng chứ?
Bạch Tô cảm thấy thật đau đầu.
Bây giờ công việc của Phó Vân Tiêu đang trong thời kỳ phiền não nhất, cô thực sự không muốn gây thêm phiền phức cho Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô xoay người, nhìn về phía Phó Vân Tiêu một cái, muốn hỏi cho rõ, nhưng lại nhìn thấy Phó Vân Tiêu đang rất tập chung.

Phó Vân Tiêu đang họp qua điện thoại, hắn đang tập trung hướng dẫn những kế hoạch tiếp theo, chắc phải tám chín phần đang nói về việc đầu tư của công ty Lâm Lập.
Cuộc họp này của Phó Vân Tiêu chính là để phát huy tối đa tác dụng của số vốn, và trong vòng một thời gian ngắn có thể giúp Phó Thị trở về như ban đầu!
Bạch Tô ở bên cạnh nghe một hồi, nhưng nhìn màn đêm ngoài cửa sổ đang dần dần buông xuống, cô liền đi vào trong phòng bếp.
Không biết cuộc họp của Phó Vân Tiêu sẽ kéo dài bao nhiêu lâu, với lại bây giờ cô không cần đi đón Bạch Tiểu Bạch nữa, vậy trước tiên mình nên làm một chút đồ ăn cho Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu gần đây phải thức khuya, Bạch Tô đặc biệt vì Phó Vân Tiêu nấu cháo gạo nếp câu kỳ tử, lại làm thêm một chút thức ăn tương đối thanh đạm, đều là những món ăn thường ngày, tác dụng chủ yếu là bổ gan và hạ nhiệt.
Mặc dù biết sức khỏe hắn rất tốt, nhưng Bạch Tô vẫn không nhịn được muốn chăm sóc hắn một chút.
Cuộc họp này của Phó Vân Tiêu kéo dài ba giờ đồng hồ, đến khi kết thúc đã là buổi tối tám giờ.
Bạch Tô đem tất cả thức ăn hâm nóng lại sau đó mới bưng lên bàn ăn, Phó Vân Tiêu khép máy tính lại, ngồi ở trên bàn ăn nhìn Bạch Tô, hắn hỏi như thể vừa nhớ ra điều gì đó, "Tại sao em không có đi đón tiểu Bạch?"
"Không đi được."
Khi Bạch Tô nói những lời này, hơi có chút than thở.
"Buổi chiều anh lại bị chụp rồi."
Bạch Tô vừa nói, vừa cầm điện thoại lên tìm tin tức, sau đó đem tin đó đưa cho Phó Vân Tiêu xem.
Cùng Phó Vân Tiêu nói, "Bây giờ, mọi người trên thế giới đều đã coi anh như một tên cặn bã rồi, mà lúc này Mộ Vãn Vãn đang mang thai và ly thân với anh cũng là thực tế, chúng ta có thể...!Khiêm tốn một chút không?"
Giọng Bạch Tô càng nói càng nhỏ lại.
Phó Vân Tiêu chỉ tùy ý liếc nhìn tựa đề và nội dung tin tức một cái, liền đưa điện thoại trả lại cho Bạch Tô, nói, "Là vì hai người chúng ta bị chụp lại nên không vui, hay là vì hình tượng của tôi trở thành một tên cặn bã nên không vui?"
Lúc Phó Vân Tiêu hỏi Bạch Tô, mặt hắn vô cùng nghiêm túc.
Bạch Tô ngẩng đầu, nhìn Phó Vân Tiêu, hít một hơi thật sâu, sau đó lại cúi đầu xuống, giả vờ bận rộn.
Nói, "Là tôi sợ những chuyện này sẽ ảnh hưởng đến anh."
Nói đến đây, Bạch Tô bỗng nhiên bước về phía Phó Vân Tiêu hai bước, nắm lấy tay Phó Vân Tiêu.

Cùng Phó Vân Tiêu nói, "Anh có muốn đi thanh minh một chút không, nói buổi chiều hôm nay cùng tôi đi xem phim chỉ đơn thuần muốn an ủi cảm xúc của tôi mà thôi, tôi là một người phụ nữ hay đòi hỏi, lấy đứa trẻ ra để uy hiếp anh."
"Sau đó, mấy ngày nữa anh hãy cùng Mộ Vãn Vãn gần gũi một chút.

Phó Vân Tiêu, tôi không ngại việc mọi người đem tôi tạo thành bất cứ dáng vẻ nào.

Hơn nữa việc mọi người nói gì về tôi cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều đến tôi, nhưng anh thì khác, trên vai anh có tập đoàn Phó Thị, có kế sinh nhai của hơn mười ngàn người."
Lúc Bạch Tô nói đến đây, trong lòng có chút kích động.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, trong ánh mắt tràn đầy ưu tư.
"Phó Vân Tiêu tôi muốn cho em một tình yêu đường đường chính chính, quang minh chính đại.

Bạch Tô, tôi sẽ không để cho em làm những chuyện này."
Bạch Tô bỗng nhiên ngây người, cô ngẩng đầu, liền chìm vào trong ánh mắt như nước của Phó Vân Tiêu.
Tràn đầy bao dung..


Bình luận

Truyện đang đọc