BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Dừng một chút, Bạch Tô liếc mắt quan sát vẻ mặt của Phó Văn Tiêu, sau đó mới nói tiếp, "Nếu như bệnh của em khỏi rồi, em sẽ chủ động về nước tìm anh, anh không cần lo lắng.

"
Sợ Phó Văn Tiêu không đồng ý, Bạch Tô nhanh chóng bổ sung một câu.

"Vì sao phải như vậy?"
Phó Văn Tiêu nhíu mày, có chút nghi hoặc.

Rất hiển nhiên, trạng thái của Phó Văn Tiêu, cũng không đồng ý cho Bạch Tô một mình đi chữa bệnh.

"Em hy vọng em ở trong lòng của anh vĩnh viễn là kiểu dáng xinh đẹp nhất, không hy vọng anh nhìn thấy em lúc xấu đi.

"
Do dự một chút, Bạch Tô mới nhìn Phó Văn Tiêu ngôn chi chuẩn xác địa nói một câu.

Truyện Linh Dị
"Được, anh đồng ý.

"
Phó Văn Tiêu gật gật đầu, hướng Bạch Tô hứa hẹn nói, anh ấy nhìn Bạch Tô rất lâu, hiểu được sự kiên định của Bạch Tô.

Thấy Phó Văn Tiêu đồng ý, Bạch Tô lúc này mới lộ ra nụ cười thỏa mản, cô ấy từ sau phương vươn tay phải nhẹ nhàng vuốt ve Phó Văn Tiêu góc cạnh rõ ràng hai gò má, vô cùng dịu dàng.

Kỳ thật đây củng đồng dạng là Bạch Tô tìm một cái cớ.

Cô ấy mới không thèm để ý Phó Văn Tiêu nhìn thấy bộ dạng không xinh đẹp của mình.

Có thể làm cho cô ấy sợ hãi chỉ có một việc, nếu như bản thân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô ấy không hy vọng nhìn thấy cảm giác bất lực của Phó Văn Tiêu.


Bởi vì Bạch Tô sinh bệnh, Phó Văn Tiêu đã dỡ xuống rất nhiều sự kiêu ngạo thuộc về anh ấy, cô ấy không thể để cho lúc bệnh tất mang đi chính mình hoan toàn đánh sập Phó Văn Tiêu.

Cô ấy biết rõ Phó Văn Tiêu xuất sắc như thế nào, thế nhưng cô ấy là một bác sĩ, cô ấy đồng dạng rõ ràng, vô luận là ai, ở trước mặt bệnh tất trước sau đều có thể bất lực.

Cùng ngày sau khi nói chuyện xong Phó Văn Tiêu đưa Bạch Tô đến thẳng khách sạn đã sắp đặt trước.

Theo đề nghị của Bạch Tô, Phó Văn tiêu đem Bạch Tiểu Bạch và Erica hẹn đến, dự định chụp một cảm ảnh gia đình.

Sáng sớm hôm sau, Phó Văn Tiêu cùng Bạch Tô vừa mới ngủ dậy, Erica cùng Bạch Tiểu Bạch lần lượt đã tới khách sạn.

Erica đang ở đọc trường quân đội, Bạch Tiểu Bạch còn đang đi các nơi trên thế giới tuần diễn, bọn họ còn chưa biết chuyện Bạch Tô sinh bệnh,chỉ nghĩ là Phó Văn Tiêu cùng Bạch Tô là tới Âu Châu chơi.

“Mẹ, sao đang ở bỗng nhiên nghĩ tới gọi chúng con đến đây chụp ảnh gia đình vậy?"
Bạch Tiểu Bạch có chút vui vẻ, lôi kéo cánh tay của Bạch Tô hỏi một câu.

"Bởi vì nhớ các con à, hai con lúc nào cũng không ở bên cạnh, mẹ muốn cầm bức ảnh gia đình đi chơi cùng, như vậy sẽ giả bộ như hai con đang cùng mẹ đi du lịch.

"
Nhìn thấy hai người con, trên mặt Bạch Tô không thể che giấu được sự hạnh púc.

Bởi vì tới quá sớm, nhân viên chụp ảnh còn chưa đến, bạch Tiểu Bạch kéo Bạch Tô trở về phòng bắt đầu nói chuyện của con gái, hai người họ ở với nhau không giống mẹ con, càng giống tỷ muội.

Phòng khách chỉ còn lại Erica và Phó Văn Tiêu, hai người nói ít hơn, thỉnh thoảng có Văn Tiêu gẩu một hai câu đơn gian, nhưng củng không hiện sự khó sử.

Lại một lát sau, nhân viên chụp ảnh cuối cùng đã đến, còn mang đến quần áo riêng biệt chụp ảnh gia đình mặc.

cả gia đình rất chỉnh tề, Bạch Tiểu Bạch đứng ở trước người Bạch Tô, Erica đứng ở trước người Phó Văn Tiêu.

"một, hai, ba.


"
nhân viên chụp ảnh hô nhịp.

Chụp xong một cái, nhân viên chụp ảnh lại nhìn một chút, cảm thấy ảnh không được vừa lòng, lại để cho bọn họ đứng lại chụp lại một lần nữa.

"Bạch tiểu thư, dáng tươi cười của người thu lại một chút, người cười vui quá, lên ảnh hiệu quả có chút khoa trương.

"
Chụp ảnh viên lễ phép đề nghị nói.

"Được.

"
Bạch Tô gật gật đầu.

"Một, hai, Bạch tiểu thư, cô cùng Phó tiên sinh tới gần một chút, tốt nhất có thể khoác cánh tay của phó tiên sinh, như vậy nhìn thân mật một ít.

"
nhân viên chụp ảnh tiếp theo nói một câu.

Bạch Tô khoác cánh tay của Phó Văn Tiêu.

Lúc này ảnh chụp thập phần thành công, Bạch Tô cười vừa đẹp,khoác cánh tay của Phó Văn Tiêu, Bạch Tiểu Bạch và Erica đứng trước người họ,một gia đình vô cùng hạnh phúc và mỹ mãn
"Được rồi Bạch tiểu thư, người xem ngài còn cần chụp thêm gì không?"
Nghe nhân viên chụp ảnh hỏi, Bạch Tô phân biệt nhìn Bạch Tiểu Bạch và Eriva, "Anh và các con chụp ảnh chung.

"
Hai người con đương nhiên không có cự tuyệt, phân biệt lại cùng Bạch Tô hợp ảnh.


Gia đình họ rất ít chụp ảnh, loại hình chính thức như thế này hầu như không có, cho nên lúc nhìn thấy hiệu quả của ảnh, Bạch Tô vẫn vui vẻ.

Lại vỗ một hồi, Bạch Tô không có gì muốn chụp nữa, lễ phép cảm ơn nhân viên chụp ảnh, lúc này mới đã xong việc chụp ảnh hôm nay.

Chụp ảnh kết thúc, bọn họ một gia đình ăn một bữa cơm đơn giản.

Phép trường quân đội rất khó xin, Erica chỉ xin nghỉ phép nữa ngày, Bạch Tiểu Bạch vừa lúc buổi chiều còn có tuần diễn, đồng dạng cũng cần bay trở về, cho nên tùy tiện ăn chút gì, lúc sau, Erica cùng Bạch Tiểu Bạch đều tự lại đều đi rồi, khách sạn lại chỉ còn Bạch Tô cùng Phó Văn Tiêu hai người.

"Nói đi, em còn muốn làm cái gì?"
Phó Văn Tiêu vẻ mặt dịu dàng nhìn Bạch Tô, kiên nhẫn hỏi.

"ừ! ! "
Bạch Tô lộ ra suy nghĩ.

"Việc muốn làm còn khá nhiều.

"
"Em muốn ngồi khí cầu hoan du thế giới, muốn đi lặn đáy biển sâu, muốn đi sa mạc thám hiểm! ! "
Bạch Tô nghiêm túc nghĩ, sau đó nói ra một đống chuyện muốn làm.

"Cái này chờ em khôi phục anh sẽ tất cả đều mang em đi thực hiện, nhưng mà hôm nay không còn kịp rồi.

"
Phó Văn Tiêu trời trịnh trọng hướng về phía Bạch Tô cam đoan nói.

Bạch Tô cũng cũng chỉ là ngoài miệng nói nói, cô ấy trong lòng rất rõ tình hình thực tế.

Tuy rằng sinh bệnh sinh ra nhiều thứ không tiện, nhưng vẫn là có một chút lợi ích, cô ấy đột nhiên phát hiện nhiều chuyện phấn khích như vậy, bản thân còn chưa làm nếm thử, ngược lại kích phát cầu sinh ham muốn của cô ấy.

"Vậy em phải viết câu anh nói đưa em đi thử một lần lên sách, để tránh anh lấy danh nghĩa công việc bận quỵt nợ.

"
Bạch Tô cố ý đùa Phó Văn Tiêu.


Nhưng mà Phó Văn Tiêu rất nghiêm túc gật đầu, tiếp theo đối Bạch Tô nói, "Chờ em khôi phục, anh tất cả điều kiện tất cả đều thỏa mãn em.

"
Nghe Phó Văn Tiêu nói như vậy, Bạch Tô bỗng nhiên lại bị cảm động.

"Vậy được, vậy chiều nay đưa em đi xem một hồi điện ảnh đi.

"
Bạch Tô thoải mái mà hướng Phó Văn Tiêu nói một câu, không có gì chần chờ, Phó Văn Tiêu trực tiếp mang Bạch Tô đi rạp chiếu phim.

Điện ảnh tổng cộng chiếu hai tiếng đồng hồ, đi từ trong rạp chiếu phim,Phó Văn Tiêu lại mang Bạch Tô ăn các món ăn vặt anhi địa phương, đánh điện ngoạn, sau đó lúc buổi tối tự mình làm cơm cho Bạch Tô.

Cuộc sống như vậy qua bình thường, vui chơi giải trí ăn uống, nhưng là từ ngày Bạch Tô mắc bệnh tới nay một ngày sống vui vẻ nhất.

Kỳ thật bình yên rất khó, Bạch Tô hôm nay sống cuộc sống chính là cuộc sống Bạch Tô luôn mong muốn.

Có bằng hữu, có người thương, có sở thích, thật tốt.

Thời gian qua đi rất nhanh, ngày này cuối cùng cũng phải kết thúc.

Tuy rằng Bạch Tô hôm nay nhìn cũng không có làm gì đặc biệt quan trọng, nhưng càng là bình thường, loại ký ức này lại càng trân quý, bởi vì đây là đại biểu trạng thái hiện anhi của Bạch Tô, cho nên Bạch Tô đối với ký ức của ngày này thập phân quý trọng.

Ngày thứ ba sáng sớm, dựa theo ước định, Bạch Tô cần phải thành thành thật thật đi chữa bệnh.

Đồng thời vì không cho phó Văn Tiêu trời ở lại, Bạch Tô từ lúc gặp được Phó Văn Tiêu đã mua vé máy bay quay về cho anh ấy.

"Leng keng.

"
bên ngoài khách sạn truyền lại tiếng chuông cửa, lúc này Phó Văn Tiêu đã rời khỏi đây về nước, Bạch Tô lén lút quan sát một chút, cô ấy phát hiện lúc này đứng ở ngoài cửa là Nghiêm Đình, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"cậu tới để làm chi a?"?.


Bình luận

Truyện đang đọc