BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Phó Vân Tiêu và Bạch Tô đi qua hai con phố mới tới nhà mới, xe đỗ ở sân thể thao.

Chờ đến ngày hôm sau, Phó Vân Tiêu mới qua đó lái xe đi làm.
Vừa đến công ty, Phó Vân Tiêu lập tức gọi Lâm Đạt tới, nói một câu: “Cô đi tìm video tiệc từ thiện tối hôm trước cho tôi, bản ở hiện trường chứ không phải là đã edit.”
Nghe vậy, Lâm Đạt hơi kinh ngạc, khó hiểu hỏi: “Tổng giám đốc Phó, video tiệc từ thiện đã truyền bá ra ngoài, làm thế thì có ích gì?”
Phó Vân Tiêu mặt lạnh như tiền, chỉ nói: “Cô cứ đi đi, lấy được rồi tôi sẽ nói cho cô biết có ích gì.”
“Vâng.” Lâm Đạt đáp lời, nhanh chóng đi làm.
Mười phút sau, Lâm Đạt gõ cửa phòng làm việc của Phó Vân Tiêu, đưa một cái USB cho anh rồi nói: “Tổng giám đốc, video chưa edit nằm ở đây.”
Phó Vân Tiêu đang xử lý văn kiện, thậm chí không ngẩng đầu lên mà trực tiếp ra lệnh: “Đưa đến phòng kỹ thuật, tìm đoạn Mộ Vãn Vãn trao giải cho tôi mà tôi né tránh cắt ra, đăng lên mạng.”
“Đây là…” Lâm Đạt khó hiểu hỏi.
Lúc này Phó Vân Tiêu mới ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng xoay bút máy, trầm mắt nói: “Đừng hỏi tại sao.”
Lâm Đạt biết mình lắm miệng, vội đáp vâng, sau đó nhanh chóng ra ngoài, tìm đến phòng kỹ thuật, đưa USB cho nhân viên phòng kỹ thuật rồi thuật lại lời dặn dò của Phó Vân Tiêu.

Lâm Đạt vốn không hiểu dụng ý của Phó Vân Tiêu là gì.

Với tư cách là thư ký của Phó Vân Tiêu, Lâm Đạt phải hiểu biết động thái lịch trình của Phó Vân Tiêu, cũng phải quan tâm hình tượng ngoài xã hội của anh, cho nên hôm đó Lâm Đạt cũng thấy video Phó Vân Tiêu tham gia tiệc tối chiếu trên TV.


Nhưng lần này, Phó Vân Tiêu lại kêu người cắt riêng một đoạn đăng lên mạng, Lâm Đạt mới phát hiện phiên bản này khác hẳn với phiên bản mà mình xem.

Cũng là chính lúc này, cô chợt hiểu dụng ý của anh.
Sau khi phòng kỹ thuật cắt ghép xong, Lâm Đạt lập tức đăng lên mạng.

Chỉ trong một buổi chiều, bởi vì đề tài này liên quan tới tình cảm của Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn, hai người đều được chú ý nên đương nhiên trở thành tâm điểm.

Lượt share thoáng chốc đã vượt qua hàng chục ngàn, chỉ trong mấy giờ đã bùng nổ.
Mỗi ngày, Phó Vân Tiêu đều rất bận rộn.

Gần đây lại vì chuyện công ty điện ảnh DS bị Lâm thị thu mua nên họp liên tục, đương nhiên không rảnh quan tâm chuyện này.

Mà kết quả của đoạn video này cũng đúng như mong muốn của Phó Vân Tiêu.

Chẳng qua chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi, điện thoại của anh trong văn phòng đã bị Mộ Vãn Vãn gọi liên tục.
Thấy video trên mạng, Mộ Vãn Vãn sắp nổi điên.

Hôm đó cô ta đến công ty của Phó Vân Tiêu là để thăm dò gần đây tại sao Phó Vân Tiêu lại thờ ơ với mình, hơn nữa lúc trước cô ta đã nhận thấy Phó Vân Tiêu không đúng lắm.

Nhưng hôm đó, Phó Vân Tiêu lại ám chỉ rằng tình cảm anh em rất quan trọng đối với anh, cho nên chuyện nào đó anh sẽ có phán đoán riêng, kêu Mộ Vãn Vãn tự giải quyết.

Khi đó Mộ Vãn Vãn rất sợ hãi.

Cô ta không dám thăm dò tâm tư của anh, chỉ có thể bày tỏ lập trường rằng sau này mình sẽ làm một người yêu củ đủ tư cách, không quấy rối tình cảm của anh.

Nhưng không ngờ hôm nay Phó Vân Tiêu lại tuyên bố đoạn video này.
Thế là sao? Video mờ ám của mình với Phó Vân Tiêu trên mạng bị Bạch Tô phát hiện sao? Bị Bạch Tô chất vấn nên Phó Vân Tiêu mới đăng video này để giải thích? Nhưng làm thế sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của Mộ Vãn Vãn cơ mà.

Mặc dù cô ta biết mình không nên quấn lấy anh, cũng đã nói rõ với anh, nhưng cô ta vẫn muốn giả vờ đáng thương để được Phó Vân Tiêu đồng tình.


Cô ta không cam lòng.
Nhưng Mộ Vãn Vãn liên tục gọi điện thoại mà Phó Vân Tiêu không bắt máy.

Cô ta khó chịu nhìn điện thoại của mình, tiếp tục gọi lần nữa.

Vẫn không bắt máy.

Mộ Vãn Vãn bực bội gọi cho Lâm Đạt nói rõ tình huống.

Sau khi họp xong, Phó Vân Tiêu đi thẳng vào văn phòng, vừa ngồi xuống thì Lâm Đạt đã báo cáo: “Tổng giám đốc, có hai chuyện muốn báo cáo với anh.”
Phó Vân Tiêu nhíu mày: “Nói đi.”
Lâm Đạt đáp: “Chính là… Mộ Vãn Vãn gọi điện thoại cho anh, mong rằng anh có thể xóa video kia, hơn nữa còn phối hợp với cô ấy một chút, bởi vì… Trong video đó trông cô ấy có vẻ rất mưu mô, cô ấy cho rằng mình sẽ bị ảnh hưởng tới tiền đồ.”
Phó Vân Tiêu không quan tâm chuyện này, hỏi thẳng: “Còn chuyện thứ hai?”
“Chuyện thứ hai là công ty điện ảnh DS có một bộ điện ảnh lần đầu công chiếu mời anh tham dự, tôi có nên từ chối thay anh không?”
Công ty DS có điện ảnh sắp công chiếu nên mới mình ư? Phó Vân Tiêu khẽ nhíu mày, nở nụ cười: “Đi chứ, tại sao lại không đi?”
Thực ra Phó Vân Tiêu khinh thường tham gia những hoạt động nhỏ này.

Nhưng đây là sự kiện lần đầu tiên của công ty DS sau khi bị Lâm thị thu mua, anh đương nhiên phải tham dự.
Phó Vân Tiêu ngẩng đầu hỏi Lâm Đạt: “Mấy giờ?”
Lâm Đạt đáp: “Một tiếng sau.”

“Điều tra lịch trình của Lâm Lập rồi báo cáo cho tôi.” Phó Vân Tiêu ra lệnh.
Lâm Đạt lập tức đi điều tra, một lát sau quay lại báo cáo: “Lúc này anh Lâm đang ở nước Pháp, tham gia hội mua lại và sát nhập một doanh nghiệp.”
“Vậy cô gọi điện thoại cho Bạch Tô, kêu cô ấy sửa soạn một chút, lát nữa tôi sẽ đi đón cô ấy.”
Sự kiện công chiếu điện ảnh lần đầu như thế này chỉ là chuyện nhỏ, Lâm Lập sẽ không quan tâm.

Hơn nữa sau khi xác định hành trình của Lâm Lập, Phó Vân Tiêu không cần lo lắng dẫn Bạch Tô đi cùng sẽ chạm trái Lâm Lập.

Lâm Lập là người nào, có gặp hay không, thực ra Phó Vân Tiêu không quan tâm.

Nhưng anh cần bận tâm tới cảm nhận của Bạch Tô, anh sợ Bạch Tô gặp Lâm Lập sẽ xấu hổ, cho nên đương nhiên phải né tránh.
Nửa tiếng sau, Phó Vân Tiêu xuất phát đi đón Bạch Tô, đến hội trường đúng giờ hẹn.

Lễ công chiếu lần đầu này rất nhỏ, hiện trường cũng rất ít truyền thông, cho nên bầu không khí khá thoải mái.

Chẳng qua sau khi kết thúc, Phó Vân Tiêu dẫn Bạch Tô rời đi thì bỗng thấy Thẩm Mạc Bá đang đi về phía họ..


Bình luận

Truyện đang đọc