BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


"Đừng qua đây."
Bạch Tô vội vàng đẩy Phó Vân Tiêu ra, giận dữ nhìn anh.
"Em rất ghét tôi sao?"
Phó Vân Tiêu nhướn mày, nhìn Bạch Tô, hỏi.
"Nếu như bây giờ anh không đi, thì tôi đi."
Bạch Tô không tiếp tục nói chuyện với Phó Vân Tiêu, cô cảm thấy Phó Vân Tiêu dường như là một người có ma lực, rõ ràng cô không hề biết gì về anh, nhưng khi đứng trước mặt Phó Vân Tiêu không hiểu sao cô lại quên đi mất cách phải kiềm chế như thế nào.
Cô chỉ có thể chỉ ra ngoài cửa đuổi anh đi.
Phó Vân Tiêu không trả lời Bạch Tô mà bình thản ngồi xuống, khui một chai rượu, rót cho mình một ly.
"Tôi nghĩ chúng ta nên uống chút rượu, có rượu bầu bạn, sẽ nghĩ thông được một số điều."
Phó Vân Tiêu vẫn luôn thăm dò điểm mấu chốt của Bạch Tô, thật ra anh có thể cảm nhận được sự căng thẳng mà Bạch Tô che đậy lúc này.
Cô càng ngày càng khẩn trương, Phó Vân Tiêu bên này càng ngày càng vui.
Bởi vì như vậy có thể nói rõ ràng, mối quan hệ giữa Bạch Tô và chồng hiện tại của cô có một khe hở rất lớn.
Khe hở này khiến Bạch Tô cảm thấy hoang mang.
Bạch Tô không muốn ở chung một phòng với Phó Vân Tiêu dù chỉ là một giây, hơn nữa lại còn là cô nam quả nữ ở chung.
Lúc Phó Vân Tiêu đưa ly rượu đến cho Bạch Tô, cô xoay phắt người đi một cách quyết đoán, đi ra khỏi cửa, dần dần biến mất khỏi hành lang trong bóng tối.
Phó Vân Tiêu một hơi uống hết ly rượu trong tay, sau đó nhìn theo bóng dáng cô đã dần biến mất, cảm xúc trong lòng lúc này giống như mùi vị của ly rượu vừa mới uống, cháy bỏng mãnh liệt.

Bạch Tô ra đến đại sảnh, thật may là ở đây có đèn dự phòng, mới khiến cô chưa tới mức phải tan vỡ đến phát điên trong bóng tối.
Cô biết, thật ra chưa bao giờ cô sụp đổ vì bóng đêm, mà lần này là vì Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô cực kỳ đau đầu, cô ngồi xuống ghế sô pha nghỉ ngơi, lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương.
Nhân viên khách sạn nhìn thấy Bạch Tô không thoải mái, liền mang đến cho cô một cốc nước nóng và khăn ấm.
"Qúy cô, có thể giúp đỡ gì thêm không ạ?"
Bạch Tô nhận lấy khăn, nhiệt độ của món đồ này thực sự có thể làm cô cảm thấy có chút thoải mái, cô khẽ cười nói với nhân viên khách sạn: "Tôi không cần gì thêm, cô đi làm việc đi."
"Nếu như cô cần gì cứ nói với tôi bất cứ lúc nào." Nhân viên khách sạn vừa dứt lời liền rời đi.
"Cảm ơn."
Sau khi Bạch Tô nhìn thấy cô nhân viên kia rồi đi mới thở dài thườn thượt.
Thật ra ở đây những thứ này cô không cần, cô cần nhất lúc này đó chính là Lâm Lập.
Bạch Tô rời khỏi đại sảnh, đến một nơi trống trải, mới gọi điện cho Lâm Lập.
Cô cần Lâm Lập tiếp thêm cho cô dũng khí.
Sau khi điện thoại đổ chuông, Bạch Tô nghe thấy Lâm Lập ở đầu dây bên kia đang rất bận rộn, nên mới nói: "Thật ra không có chuyện gì..."
"Đừng, em nói đi, anh nghe."
Lâm Lập trả lời điện thoại, mặc dù Bạch Tô chỉ nói mấy câu bình thường như mọi khi, nhưng anh có thể thông qua điện thoại mà cảm nhận được Bạch Tô đang có chút lo lắng.
Bạch Tô do dự một lát, mới lên tiếng nói với Lâm Lập: "Thế, em hỏi anh một câu, anh có yêu em không?"
Bàn tay Bạch Tô căng thẳng run lên.
Lúc này cô thật sự bất lực.
Trong đầu hiện tại hoàn toàn trống rỗng, cực kỳ bất lực!
"Anh yêu em, Ann."
Mặc dù giọng nói anh vẫn bình thường nhưng cảm nhận được ngập tràn bao dung, khiến cho Bạch Tô trở nên ấm áp.
Bạch Tô lại thấp giọng hỏi Lâm Lập thêm một câu nữa: "Thế rốt cuộc tình yêu là gì?"
Bạch Tô hỏi xong liền nghe thấy âm thanh của mấy sấp tài liệu, sau đó lại trở nên yên tĩnh, từ âm thanh có thể đoán được Lâm Lập đã đặt tài liệu xuống.
Qua một lúc sau, Lâm Lập mới nói nói Bạch Tô: "Tình yêu của anh dành cho em đã được thời gian thử thách.

Anh vẫn nhớ từng ký ức chúng ta lớn lên cùng nhau.

Anh nhớ năm em lên tám tuổi còn đang thay răng, em không được phép ăn đồ ngọt, nhưng ngày hôm đó hình như em thật sự rất muốn ăn kem, anh có thể nhận ra.


Sau đó anh đã bảo tài xế đưa chúng ta đến thành phố bên cạnh chơi, rồi đánh lạc hướng tài xế mà dẫn đi ăn kem, ngày hôm đó ăn rất nhiều luôn.

Khi trở về nhà thì răng không có vấn đề gì nhưng sau đó lại bắt đầu đau bụng."
Bạch Tô bỗng nhiên bật cười: "Thật sao?"
"Thật, ngày hôm sau em còn giận anh nữa mà, còn nói lần sau đưa em đi ăn."
"Em tham ăn như vậy sao?"
Lâm Lập tiếp tục nói: "Đúng vậy, anh còn nhớ lúc em mười lăm tuổi, em nói với anh rằng em cũng muốn được tặng hoa, bởi vì các bạn cùng lớp đều được mấy bạn nam sát vách tặng hoa.
Anh nói chỉ là một đóa hoa thôi mà có gì đẹp đâu, thì em liền tức giận, không thèm để ý đến anh.

Ngày hôm sau lúc em lên lớp, cả trường như muốn nổ tung luôn.

Vì lớp học của em trải đầy những cánh hoa hồng, sau khi những cánh hoa đã được dọn dẹp xong, trên bảng lại xuất hiện ba chữ: "THÂN TẶNG ANH."
"Còn có một lần em nói với anh em bị ốm rồi, dọa anh nửa đêm phải đưa em đến bệnh viện, làm đủ thứ các thủ tục kiểm tra, xét nghiệm, thế nhưng em nói vẫn còn đau, khiến anh lo lắng, cực kỳ hoảng loạn, không biết nên làm như thế nào, chuyển đi hết mấy bệnh viện rồi mà bác sĩ vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Em đau đến không chợp mắt được, anh vẫn luôn ở bên cạnh kể chuyện cho em nghe, đến khi em dần dần chìm vào giấc ngủ anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó em nói với anh rằng, thật ra là em giả bộ, muốn nhìn thấy bộ dạng lo lắng của anh."
"Năm sinh nhật hai mươi ba tuổi, anh hỏi em muốn được tặng quà gì, em nói em không muốn gì cả, chỉ muốn cứ mãi ở bên cạnh anh, cho nên sau này khi chúng ta đã vượt qua muôn vàn khó khăn cuối cùng cũng làm được giấy kết hôn, chúng ta mãi mãi sẽ không rời xa, ai cũng không thể chia cắt được chúng ta..."
Lâm Lập đã cho Bạch Tô một cuộc đời mới, ngay những câu chuyện tình yêu bọn họ đã trải qua đều là do các nhà biên kịch nổi tiếng Hollywood mời về để lên ý tưởng rất nhiều lần, cân nhắc rất nhiều lần, mới trở thành phiên bản hiện thực.
Anh đã học thuộc lòng, thuộc lòng từng chữ một, mới từ từ biến nó trở thành như những câu chuyện có thật.
Đến nỗi, lúc anh kể những câu chuyện này, bản thân cũng cảm thấy rất chân thật.

Bạch Tô nắm lấy điện thoại, nghe Lâm Lập luyên thuyên kể về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, mặc dù cô không thể nhớ gì cả, nhưng nghe qua một lượt cảm thấy như thể điều đó lại diễn ra với cô một lần nữa.
Tình cảm ấm áp dần dần bao lấy Bạch Tô, cô thất thấy mình thật hạnh phúc.
Tên khốn nạn Phó Vân Tiệu kia, nê cút càng xa càng tốt.
"Hầy." Bạch Tô thở dài một hơi mới nói với Lâm Lập: "Nếu như em có thể nhớ ra được thì hay biết mấy."
"Bây giờ em đang ở đâu? Đã về đến nhà chưa? Sao không gọi video call?" Lâm Lập cảm nhận được có gì đó không ổn thông qua giọng điệu của Bạch Tô...
Bạch Tô lại thở hắt ra: "Em đang ở trên một hòn đảo, máy bay phải hạ cánh khẩn cấp, đành phải đáp trên một đảo nhỏ, vừa mới cúp điện, bây giờ cả
hòn đảo như bị bóng đêm nhấn chìm."
Về chuyện của Phó Vân Tiêu, một chữ cô cũng không nhắc đến.
"Anh sẽ lập tức định vị vị trí của em, sau đó phái người đến đón."
Lâm Lập rất nhẹ nhàng nói, giống như tất cả lời hứa trong những câu chuyện thời thanh mai trúc mã của bọn họ, cô biết, anh nhất định sẽ đến.
Bạch Tô không từ chối, bây giờ cô chỉ thực sự muốn rời khỏi nơi này.
Hai tiếng sau.
Trên khoảng không của hòn đảo này đột nhiên xuất hiện một máy bay trực thăng, sau khi Bạch Tô và người của đội bay nói chuyện với nhau xong, người mà Lâm Lập phái đến đưa Bạch Tô lên máy bay, trực tiếp rời đi.
Sáng sớm hôm sau, máy bay đã có thể khởi hành.
Phó Vân Tiêu lên máy bay, ngồi xuống vị trí của mình, nghe thấy phía sau lưng có người bàn tán..


Bình luận

Truyện đang đọc