BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Lúc Bạch Tô ngoái đầu nhìn lại, phía sau lưng cô là vô số những con đom đóm đang bay lượn, trên bầu trời đêm cao vời vợi có một vầng trăng trắng ngần đang treo lơ lửng, Bạch Tô đứng giữa đàn đom đóm trông giống như đang đứng giữa những ánh đèn leo lắt.

Khung cảnh này khiến Phó Vân Tiêu có chút không kiềm chế nổi muốn tiến đến mà ôm lấy Bạch Tô.

Bạch Tô cũng không rõ vì sao, vào khoảnh khắc này, trong đầu cô hiện ra một cảnh tượng, giống như cảnh tượng ban nãy khi Phó Vân Tiêu gọi tên cô, rất quen thuộc, mà Bạch Tô cái tên này… Cũng rất quen thuộc.

Cô sớm đã quên đi, cái tên mà vị hướng dẫn viên bác sĩ đã đặt cho cô, cô chỉ nhớ mấy năm nay tên của cô là An.

Nhưng khi trông thấy Phó Vân Tiêu gọi Bạch Tô, vì sao cô lại bất giác cảm thấy quen thuộc thế này, đây là tên của cô ư?
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, trong cô bỗng có một thứ cảm xúc muốn rơi nước mắt không tên.

Tới lúc cô nhận thức được cảm xúc của mình, cô liền ngừng ngay lại sự kiếm tìm của bản thân, không lấy gì làm vui vẻ đi về hướng xe đang đỗ, rồi sau đó một mình cô nhanh chóng ngồi lên xe.

Phó Vân Tiêu thấy vậy, lập tức theo cô lên xe.

“Khung cảnh này em có thấy quen thuộc không?”
Phó Vân Tiêu hỏi.

Bạch Tô nhíu mày nhìn Phó Vân Tiêu, cô cảm thấy quen thuộc thì sao?
Phó Vân Tiêu chắc chắn sẽ hi vọng mình sẽ trả lời là rất quen thuộc.

Anh càng hi vọng, cô càng không muốn nói ra.

“Chẳng quen thuộc gì cả.


Bạch Tô giận dỗi nói với Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu cũng chẳng vì câu trả lời của cô mà buồn bã, anh chỉ nói với cô: “Nếu em đã không cảm thấy quen thuộc thì tôi sẽ kể cho em nghe câu chuyện của tôi, tiện cho em hiểu về tôi hơn.



“Xin lỗi anh, tôi không phải bác sĩ tâm lý, tôi không có phương pháp gì để điều trị bệnh tâm lý của anh, cho nên, những gì anh kể tôi không hề muốn biết.


Phó Vân Tiêu dường như chẳng hề nghe thấy lời cảnh cáo của Bạch Tô, anh tiếp tục nói: “Vợ tôi tên là Bạch Tô, lâu đài đom đóm này là do một lần nào đó vì cô ấy muốn ngắm sao và đom đóm, tôi mới phát hiện ra địa điểm này.

Cho nên, tôi đã mua lại nơi đây, vì cô ấy mà chuẩn bị xây dựng một công viên lâu đài đom đóm trên không, thế nhưng, sau đó cô ấy biến mất, toàn bộ trái tim của tôi cũng bị mang đi theo.

"
Bạch Tô nghe rồi, cô cảm thấy thật ra đây là một câu chuyện
Cô nghe xong cũng thấy có chút cảm động.

Thế nhưng… Cô lại không thể biểu hiện ra điều đó.

Như vậy há chẳng phải sẽ khiến cho Phó Vân Tiêu đạt được ý đồ rồi ư, một con người thật chẳng có chút lễ nghĩa gì.

“Chỉ là một câu chuyện cũ rích về một tên tổng tài bá đạo theo đuổi tình yêu chứ có gì đâu.


Bạch Tô tuỳ tiện tỏ vẻ thờ ơ bình luận lấy một câu.

Phó Vân Tiêu không nhịn được liền bật cười: “Vậy còn em thì sao, em nói câu chuyện của tôi cũ rích, vậy em kể về câu chuyện không cũ rích của em đi.


“Tôi và chồng tôi là thanh mai trúc mã đã là chuyện rất không cũ rích rồi.


“Thế chồng em đã làm chuyện gì khiến em cảm động rồi?”
Phó Vân Tiêu lại nhìn Bạch Tô, làm bộ giận dỗi hỏi cô.

Vừa nghe đến câu hỏi của Phó Vân Tiêu, Bạch Tô liền không bằng lòng liếc nhìn anh: “Thì là muốn giúp tôi xây dựng nhà hát, ở bên cạnh tôi, những chuyện như vậy đó.


Có chuyện gì xảy ra anh ấy cũng sẽ có mặt đầu tiên.


Bạch Tô thực lòng không nghĩ ra nổi câu chuyện cụ thể nào.

Giống như là có lẽ xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng lại nhớ được rất ít.

Phó Vân Tiêu khẽ cười, gật đầu: “Cũng là một câu chuyện thanh mai trúc mã cũ rích.


“Cũ rích thì làm sao? Tôi thích thế.


Bạch Tô chẳng buồn nghe lời bình luận của Phó Vân Tiêu, hờn dỗi nói với anh.

Phó Vân Tiêu lại chỉ yên lặng nhìn Bạch Tô: “ Cho nên thời gian của chồng em rất quý giá, cho nên việc anh ta ở bên cạnh em khiến em cảm thấy đó là yêu em ư?”
“Tình yêu của em gò bó như thế, lý trí như thế à? Vậy bọn em đã từng làm chuyện gì điên rồ chưa?”
“Đủ rồi, anh đừng hỏi nữa.

Anh đang xâm phạm chuyện riêng tư của tôi đấy.


Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, cắt ngang lời anh, cô không muốn nói gì nữa, cũng không muốn bị Phó Vân Tiêu vặn hỏi thêm.

Cảm giác này giống như Phó Vân Tiêu đang không ngừng chất vấn cô, để cô thừa nhận rằng thực ra cuộc sống của cô, chồng của cô có vấn đề.

Bạch Tô ngồi dựng thẳng người dậy.

Nhưng trái tim của cô lại bắt đầu đập thình thịch.


Cô cũng không hiểu vì sao, cảm giác mỗi khi không gian hơi yên lặng một chút, cô sẽ cảm thấy sự gần gũi của mình và Phó Vân Tiêu, cảm giác này khiến cô hơi lo lắng.

Thứ cảm giác đó vừa lo âu vừa sợ hãi.

Phó Vân Tiêu nói với Bạch Tô: “Thật ra, tôi có rất nhiều điều tiếc nuối, tôi muốn tìm ra cô ấy, người phụ nữ ấy ngày thường thích nghĩ cho người khác, cũng thích khoe mẽ.


Dù Bạch Tô không có chút phản ứng gì, thậm chí cô cũng đang giữ nguyên cơ thể mình ở trạng thái phòng bị, nhưng Phó Vân Tiêu vẫn tiếp tục nói.

Anh biết, cho dù thế nào đi chăng nữa, những lời anh nói đều sẽ lọt vào tai Bạch Tô cả thôi.

Mặc kệ cô có muốn nghe hay không, thì đều phải nghe một cách bị động, cứ tiếp tục nghe thì có lẽ sẽ có thể từ từ thu gọn lại khoảng cách của hai người họ.

“Em có biết vì sao Bạch Tô lại tên là Bạch Tô không?”
Phó Vân Tiêu lên tiếng hỏi Bạch Tô.

Bạch Tô không trả lời, Phó Vân Tiêu lại nói tiếp: “Bởi vì mẹ cô ấy là bác sĩ, thì bà ấy đương nhiên sẽ đặt tên con theo một vị thuốc, sau đó, Bạch Tô cũng trở thành bác sĩ.


“Chỉ đáng tiếc là, lúc tôi cưới cô ấy, tôi lại không hay biết về quá khứ và mơ ước của cô ấy, nếu như tôi biết, chắc chắn tôi sẽ tìm cách giúp cô ấy thực hiện ước mơ của mình.


Phó Vân Tiêu lại tiếp tục trình bày câu chuyện với Bạch Tô.

Bạch Tô vẫn giữ nguyên thái độ kháng cự.

Thế nhưng, những câu nói của Phó Vân Tiêu không ít không nhiều thì toàn bộ cũng đã lọt vào tai của cô.

Cô có thể nghe thấy Phó Vân Tiêu nói về những điều nuối tiếc của anh, nói về tình yêu anh dành cho người phụ nữ kia.

“Sau đó, hai chúng tôi rời xa, tôi mới phát hiện ra, cô ấy đã vô tình bước vào trái tim tôi rồi.


Phó Vân Tiêu lại nói thêm một câu.

“Anh có thích cô ấy không?”

Bạch Tô bất thình lình hỏi Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu suy tư một hồi, rồi đáp: “Sự thấu hiểu, chính là cảm giác đó, mặc dù chúng tôi gặp nhau ở kiếp này, nhưng lại giống như đã có sự thấu hiểu từ vài kiếp người rồi vậy.


Câu nói này bỗng khiến Bạch Tô ngẩn ra chốc lát.

Cô và Lâm Lập trước giờ chưa từng có quá nhiều sự thấu hiểu, điều duy nhất cô có thể cảm nhận được là sự chân thành của Lâm Lập đối với cô.

Thế nhưng, có vài khoảnh khắc nhìn nét mặt nghiêng của Phó Vân Tiêu làm cô cảm thấy có chút quen thuộc.

Thứ cảm giác quen thuộc đó khiến cô có chút lo sợ.

“Chúng ta quay về thôi.


Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, nói với anh: "Anh muốn tôi tìm hiểu về anh, tôi đã tìm hiểu về anh rồi, bây giờ anh buông tha cho tôi quay về được chưa?”
Nói xong, Bạch Tô chỉ mong Phó Vân Tiêu khởi động xe đi ngay.

Phó Vân Tiêu cũng không có ý níu kéo thêm nữa, anh khởi động xe thật, thế nhưng khi xe sắp lái đi, trời lại bắt đầu đổ mưa.

Sau đó, xe chầm chậm đi một đoạn, mưa trở nên ngày càng nặng hạt hơn.

Tình hình trở thành nếu cứ cố chấp lái xe về thì sẽ gặp nguy hiểm.

Tầm nhìn xa còn không tới một mét.

Phó Vân Tiêu lái xe rất cẩn thận, Bạch Tô cũng bắt đầu có chút lo lắng.

Anh cẩn trọng lái xe tới một nhà nghỉ cho lái xe rồi mới dừng lại.

“Tôi không muốn ở đây.


Bạch Tô liếc nhìn, tình huống này nghĩa là cô phải qua đêm cùng Phó Vân Tiêu ư?.


Bình luận

Truyện đang đọc