BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG



Mộ Vãn Vãn bám vào người Thẩm Mạc Bá… Cô ta đang làm gì vậy chứ? Vì rượu mà bây giờ trong đầu của cô đã trở nên mơ hồ không rõ!
Suy nghĩ lại đi!
Suy nghĩ xem bây giờ cô ta đang làm gì đi!
Tại sao luôn phải giữ lại cho Phó Vân Tiêu chứ!
Đồ của Phó Vân Tiêu mà Phó Vân Tiêu không biết trân trọng thì sẽ có người đàn ông khác tới trân trọng.

Mộ Vãn Vãn nhắm chặt mắt, nước mắt lại rơi xuống thế nhưng niềm vui sướng của cơ thể triền miên gợn sóng.
Thẩm Mạc Bá hoàn toàn không thể khống chế được nữa.
Ý chí kiên định của hắn cuối cùng cũng không thể khống chế được trước sự cám dỗ không ngừng của người phụ nữ mà hắn thích, tình anh em… nữa thần… đã không còn quan trọng nữa rồi!
Hắn muốn cho cô ta! Chăm sóc nỗi đau của cô ta! Muốn đem niềm vui tới cho cô ta! Cho cô ta tự do! Cho cô ta sự sung sướng!
Thẩm Mạc Bá hiểu rất rõ mình đang làm cái gì, hắn không hề uống rượu.
Bọn họ ôm ấp nhau, đưa nhau lên đỉnh.

Sau đó Mộ Vãn Vãn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô ta đẩy Thẩm Mạc Bá ra sau đó nhanh chóng mặc quần áo vào.

Thẩm Mạc Bá cảm thấy khó hiểu: “Sao thế?
“Tôi không muốn ở đây! Ở đây tôi sẽ có cảm giác rất tội lỗi!”
Mộ Vãn Vãn nhanh chóng nhặt quần áo của Thẩm Mạc Bá ở dưới đất lên đưa cho hắn, sau đó thúc giục nói: “Mặc vào, chúng ta đổi nơi khác,”
Thẩm Mạc Bá chưa từng hỏi “tại sao” nhiều như vậy.

Hắn chỉ cầm quần áo lên mặc vào sau đó nhanh chóng theo Mộ Vãn Vãn ra ngoài.
Thẩm Mạc Bá biết lúc này Mộ Vãn Vãn vẫn chưa tỉnh rượu, cô ta vẫn còn đang say.


Vì thế một Thẩm Mạc Bá cũng không hiểu một loạt hành động này là phản ứng như thế nào? Bản năng ư… hay là do kích thích… hay chỉ đơn giản là say rượu nên mới thế?
Tóm lại, sau khi Mộ Vãn Vãn đi ra ngoài thì cô ta bước đi lảo đảo, đứng cũng không vững.
Dường như cô ta vẫn ý thức được chuyện phải bò lên xe của Thẩm Mạc Bá.

Trong lúc hắn khởi động xe thì cô ta nhắm mắt lại, dây an toàn còn chưa thắt mà đã ngủ lăn ra rồi.
Thẩm Mạc Bá đưa mắt nhìn sang Mộ Vãn Vãn, loại cảm xúc đó vẫn còn.

Thế nhưng hắn nhanh chóng đưa Mộ Vãn Vãn rời khỏi nơi này, đưa cô ta về nhà hắn, nhà hắn là nơi an toàn nhất.

Sau khi Phó Vân Tiêu bị Bạch Tô cúp máy, hắn gọi lại nhưng điện thoại lại báo đối phương đã tắt máy.
Phó Vân Tiêu suy nghĩ một lát sau đó quyết định ra khỏi văn phòng rồi nhanh chóng lái xe về phía khách sạn.
Phó Vân Tiêu tới sớm hơn Bạch Tô một chút.

Khi hắn vừa bước vào phòng thì thấy căn phòng mà Bạch Tô ở đã không còn ai cả, trong không khí chỉ còn lại mùi rượu nồng nặc và mùi vị còn sót lại sau trận hoan lạc của đàn ông và phụ nữ.
Phó Vân Tiêu không khỏi nhíu mày, hắn chán ghét đi ra khỏi phòng ngủ.
Hóa ra… cô cúp máy của hắn là do có chuyện quan trọng cần làm với người đàn ông khác!
Mặc dù hắn đã quyết định sẽ đính hôn cùng với Mộ Vãn Vãn, hắn đã ly hôn với Bạch Tô rồi, Bạch Tô muốn làm gì thì đó là quyền tự do cảu cô thế nhưng cảnh tượng này xảy ra trước mắt mình vẫn khiến cho Phó Vân Tiêu cảm thấy tức giận!
Dường như hắn không hề nán lại một giây phút nào mà xoay người bỏ ra ngoài.
Trong lúc chờ thang máy, loại cảm giác buồn bực đó chỉ có tăng chứ không có giảm! Người phụ nữ Bạch Tô này thực sự đói khát đến thế sao? Còn gọi cả đàn ông tới khách sạn sao?
Hắn chỉ cảm thấy vô cùng bực bội, vì thế cởi vài cúc áo ngực ra để dễ hô hấp hơn một chút.
Thang máy lên tới nơi, kết quả cửa thang máy vừa mở ra thì nhìn thấy Bạch Tô.


Ánh mắt của Bạch Tô vô cùng hoảng loạn, khi nhìn thấy Phó Vân Tiêu thì cô muốn lên tiếng nói gì đó.
Thế nhưng Phó Vân Tiêu chỉ lạnh lùng nhìn Bạch Tô, thậm chí trong ánh mắt còn mang theo vẻ chán ghét.

Hắn không hề để thời gian cho Bạch Tô nói tiếng nào mà đã bước vào thang máy rồi ấn nút đi xuống.
Bạch Tô ngẩn người… cô nghi hoặc quay đầu lại nhìn thì đã thấy thang máy đã khép lại.
Cô cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ nhanh chóng chạy vào căng phòng lúc nãy.
Cửa phòng không hề khóa thậm chí còn mở ra rất lớn.

Mặc dù mùi hương trong phòng đã bay đi gần hết thế nhưng vừa bước vào cửa đã nhìn thấy chiếc giường lộn xộn thì vẫn có thể cảm nhận được một trận hoan lạc kịch liệt vừa rồi!
Trước khi cô rời khỏi đây là Mộ Vãn Vãn đã tới đuổi cô đi.
Lúc cô mới tới thì lại nhìn thấy Phó Vân Tiêu vội vàng và tức giận bỏ đi.

Vì thế… sau khi Phó Vân Tiêu mà Mộ Vãn Vãn làm xong việc này thì đã cãi nhau sao?
Cãi nhau xong Phó Vân Tiêu lại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng và chán ghét như thế ư? Lẽ nào Mộ Vãn Vãn đã nói cho Phó Vân Tiêu biết chuyện hai người tranh cãi lúc nãy rồi?!
Vừa nghĩ tới đó Bạch Tô liền cảm thấy khó chịu.
Cô không rõ đây là cảm giác gì.

Rõ ràng đây là quyền tự do của Phó Vân Tiêu, bọn họ cũng đã ly hôn rồi thế nhưng cô vẫn có cảm giác mình bị chồng phản bội!
Chính là cảm giác muốn xông tới hỏi tại sao Phó Vân Tiêu lại ngủ với người phụ nữ khác! Cô muốn giết chết hai người họ!
Bỏ đi… Bạch Tô cố gắng nhịn xuống.

Cô thu hồi lại suy nghĩ sau đó bắt đầu đi tìm điện thoại.

Rõ ràng là lúc đó cô đã đặt trên đầu giường mà, sao bây giờ lại không thấy đâu?
Ở trên giường cũng không có.
Phó Vân Tiêu không thể cầm điện thoại của cô được.

Bạch Tô đã tìm đi tìm lại vài lần nhưng vẫn không tìm thấy.

Bạch Tô rất sốt ruột.

cô chỉ có thể xuống lầu hỏi tiếp tân xem có nhìn thấy chiếc điện thoại nào không.
Nhân viên lễ tân do dự một lát sau đó lấy một chiếc túi nilon từ bên trong ngăn kéo ra, có thể nhìn thấy được chiếc điện thoại đã bị rơi vào nước.
Cô ấy giải thích với Bạch Tô: “Xin chào, nhân viên của chúng tôi vừa mới vớt được chiếc điện thoại này lên từ bể bơi, cô xem xem đây có phải là điện thoại của cô không?”
Bạch Tô nghi hoặc nhận chiếc điện thoại, chiếc điện thoại này đúng là giống hệt với điện thoại của cô nhưng đã ngấm nước nên không thể khởi động được.

Bạch Tô chỉ đàn bất đắc dĩ nói cảm ơn với nhân viên tiếp tân sau đó cầm điện thoại rời đi.
Cô càng có thể khẳng định sau khi hai người khi ân ái xong đã cãi nhau một trận!
Thế nhưng nếu cãi nhau thì cũng không thể vứt điện thoại của cô đi được? Vứt điện thoại của cô đi để làm gì chứ?!
Bạch Tô càng nghĩ càng tức giận, hận không thể xé xác Phó Vân Tiêu ra!
Sau khi về tới nhà cô vẫn không thể nén nổi cơn giận, cô tức giận lấy điện thoại của Vương Tiểu Đồng gửi cho Phó Vân Tiêu một tin nhắn: Tôi cần một chiếc điện thoại mới!
Phó Vân Tiêu không trả lời.
Bạch Tô vẫn còn tức giận, cô lại gửi cho hắn một tin nhắn dài hơn: Tôi cần một chiếc điện thoại mới! Tôi cần một chiếc điện thoại mới! Tôi cần một chiếc điện thoại mới! Tôi cần một chiếc điện thoại mới!
Phó Vân Tiêu vẫn không trả lời, cô cảm thấy bản thân có hơi quá đáng.

Dù sao bọn họ cũng đã ly hôn rồi, mặc dù điện thoại của cô là do Phó Vân Tiêu làm hỏng thế nhưng cô cũng không nên làm như thế này.
Cô đặt điện thoại của Vương Tiểu Đồng xuống sau đó đi ngủ.
Sáng hôm sau, việc đầu tiên mà Bạch Tô làm sau khi tỉnh dậy chính là vội vàng cầm điện thoại của mình đi sửa.

Thế nhưng đáng tiếc là nhân viên sửa chữa điện thoại chỉ chỉ tay về phía cửa hàng bán điện thoại ở bên cạnh, nói với Bạch Tô: “Mau đi mua điện thoại mới đi.”

Anh ta nói như thế là Bạch Tô đã biết điện thoại của mình không thể cứu được rồi.
Bạch Tô tới cửa hàng điện thoại chọn một chiếc điện thoại mới sau đó lắp thử sim vào rồi khởi động máy.
Cô chọn điện thoại rất chăm chú, không hề chú ý tới Phó Cảnh Hoài đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.
Phó Cảnh Hoài không hề tạo ra tiếng động, hắn chỉ đứng nhìn ngắm dáng vẻ thử điện thoại một cách nghiêm túc của Bạch Tô.

Bởi vì hắn rất cao nên sau khi Bạch Tô khởi động máy hắn có thể nhìn rất rõ cô đang làm gì.
Tối qua Bạch Tô dùng điện thoại của Vương Tiểu Đồng để nhắn tin cho Phó Vân Tiêu.

Hôm nay lúc ra ngoài cô sợ Bạch Tiểu Bạch không tìm thấy cô nên cô đã mượn điện thoại của Vương Tiểu Đồng mang theo.
Đúng lúc này điện thoại của Vương Tiểu Đồng nhận được thông báo có tin nhắn mới.
Bạch Tô vội vàng mở ra.

Phó Cảnh Hoài đứng ở phía sau cũng nhìn thấy được đoạn hội thoại đó, danh bạ hiển thị tên Phó Vân Tiêu.

Tin nhắn mà Bạch Tô gửi đi chính là: Tôi cần điện thoại.

Sau đó là một tràng dài tin nhắn tương tự như thế.

Hôm nay Phó Vân Tiêu trả lời lại: Phó Cảnh Hoài không mua cho cô à?!
Đây là ghen sao? Là ra oai sao?
Phó Cảnh Hoài nhíu mày, hắn rất thông minh nên có thể nhìn ra mấy chữ này tràn ngập sự thù hận và đố kỵ của Phó Vân Tiêu dành cho mình.
Tự dưng có cảm giác vui vẻ đến lạ.
Vì thế hắn lên tiếng nói với nhân viên bán hàng: “Viết hóa đơn cho chiếc điện thoại này đi.

Tôi đi thanh toán!”.


Bình luận

Truyện đang đọc