Ánh mắt của Phó Vân Tiêu mang theo khoảng cách, anh bình tĩnh nhìn bà ngoại, nói với bà ấy: "Bà ngoại à, hôm nay bà mệt rồi, để cháu đưa về quay về phòng nghỉ ngơi trước nhé."
"Không được! Nếu cháu không chịu làm theo lời bà nói thì bà sẽ không về phòng nghỉ ngơi đâu.”
Bà ngoại của Phó Vân Tiêu bĩu môi, nũng nịu giống như là một đứa trẻ vậy.
Người lớn tuổi càng ngày lại càng trở nên giống trẻ con, bắt đầu làm nũng với con cháu trong nhà.
"Vậy thì bà phải đi vào phòng ngủ trước đã.
Nếu bà không chịu đi ngủ thì cháu sẽ không đồng ý với bà chuyện này.”
Giọng của Phó Vân Tiêu vô cùng nhẹ nhàng, giống như là đang dỗ ngọt trẻ con vậy.
"Vậy ý của cháu là cháu đồng ý rồi đúng không?"
Vào lúc bà ngoại nghe thấy điều này thì vẻ mặt bỗng trở nên vui vẻ.
Phó Vân Tiêu không lắc đầu cũng không gật đầu mà chỉ nói với bà ngoại: "Bà phải đi ngủ trước đi đã thì cháu mới nói cho bà biết."
"Cháu mau đến đây đỡ bà đi."
Sau khi bà ngoại của Phó Vân Tiêu đưa tay ra cho Phó Vân Tiêu thì Phó Vân Tiêu đỡ bà chậm rãi quay trở lại phòng.
Bạch Tô trở về chỗ ở của mình ở thành phố A, sau khi quay trở về phòng, trong lòng của cô lại có một cảm giác bình yên đến lạ.
Ngay cả khi cô mới vừa trải qua ranh giới sống chết của bà ngoại Phó Vân Tiêu, và cả khi trở về nhà của Phó Vân Tiêu lại xảy ra một số chuyện như vậy, nhưng mà dường như cô lại không hề cảm thấy cảm thấy kỳ lạ chút nào cả, giống như tất cả những chuyện này đểu đã được định sẵn là sẽ xảy ra vậy.
Sau khi Bạch Tô trở về nhà thì cô liền tắm rửa, sau đó đi vào trong phòng làm việc của Phó Vân Tiêu.
Từ trong phòng làm việc của Phó Vân Tiêu cô lấy chùm chìa khóa nhà của Phó Vân Tiêu rồi từ từ đi lên gác xép.
Trên gác xép có một ít mà mẹ của Phó Vân Tiêu sử dụng lúc còn sống.
Sau khi mẹ của anh qua đời thì những đồ vật này vẫn chưa bị vứt đi, mặc dù Bạch Tô và Phó Vân Tiêu đều biết ở nơi này chứa đựng những gì, nhưng mà điều kỳ lạ chính là bọn họ chưa bao giờ cùng nhau đến đây.
Bạch Tô mở cửa gác xép ra, bên trong có chút bụi bặm, Bạch Tô quét dọn lớp bụi bên trong, sau đó thì cô ngồi trên sàn gác xép.
Cô không có có ý định đi lục lọi đồ đạc lúc còn sống của mẹ Phó Vân Tiêu để tìm lại những ký ức ngày xưa.
Mà cô lại chỉ lẳng lặng ngồi ở đó.
Phó Vân Tiêu đã kể qua cho cô câu chuyện về quá khứ của mẹ cô nhưng mà anh cũng không kể cho cô quá nhiều.
Khi đó Phó Vân Tiêu cũng chỉ kể cho Bạch Tô biết là mẹ của cô đã từng bước bước vào ngôi nhà này như thế nào, ngày hôm đó, tâm trạng của bà ra sao.
Nhưng mà thật ra ngày đó Bạch Tô cũng có chút ấn tượng về mẹ, về những chuyện liên quan đến chuyện của mẹ cô, chẳng qua là cô lúc ấy cô vẫn còn nhỏ, không biết được cụ thể chuyện đó là như thế nào, cô cũng chưa hiểu chuyện nên cũng không biết được mẹ của cô đã làm những chuyện gì.
Bây giờ nhớ lại, đúng thật là mẹ của cô đã làm sai rồi.
Vốn bản chất chuyện này đã là sai trái.
Tuy nhiên thì nó cũng đã qua từ rất lâu rồi.
Năm đó, sau khi vừa biết về mối ân oán của hai gia đình, biết được những chuyện đã xảy ra giữa mẹ của Phó Vân Tiêu và mẹ của mình, Bạch Tô đã cảm thấy rất xấu hổ, muốn thay mặt mẹ của mình nói lời xin lỗi với mẹ của Phó Vân Tiêu.
Sau đó, khi có người đưa ra bằng chứng giả về chuyện cô và Phó Vân Tiêu có thể là anh em ruột, sau đó lại phát hiện là không phải như vậy, lúc đó Bạch Tô chỉ cảm thấy vô cùng may mắn.
Cô cảm thấy rằng nếu như vậy thì cô có thể tiếp tục ở bên cạnh Phó Vân Tiêu.
Trong tình yêu, không sợ bị cả thế giới ngăn cản mà chỉ sợ bản thân mình đầu hàng.
Bạch Tô ngồi ở trên sàn gác xép, để mặc cho ánh trăng dịu dàng xuyên thấu qua gác xép, chiếu lên người của cô, cô khẽ nhắm mắt lại, đột nhiên lại cảm thấy thoáng buồn phiền.
Cô không biết là mình đã ngủ thiếp đi từ bao giờ, đến khi cô tỉnh lại thì đã nghe được tiếng bước chân vô cùng rõ ràng đang chậm rãi đi từ tầng dưới lên trên gác xép.
Bạch Tô giật mình ngồi dậy, sau đó chỉnh sửa lại quần áo rồi chầm chậm đi xuống dưới tầng.
Vừa hay gặp được Phó Vân Tiêu đang ở trên tầng.
Lúc này, có lẽ là vì Bạch Tô vừa mới mơ màng ngủ trên gác xép nên đầu tóc vẫn còn hơi lộn xộn.
"Sao vậy? Em chạy lên gác xép để ngủ à?"
Khi Phó Vân Tiêu nhìn thấy Bạch Tô, thì chỉ cười cười rồi hỏi cô.
Bạch Tô ngượng ngùng cũng: "Em chỉ muốn tìm một nơi cách mặt trăng gần nhất để suy nghĩ một số vấn đề.”
"Em cũng có phải là Hằng Nga đâu, sao ánh trăng có thể cho em thêm sức mạnh được chứ."
Ngay khi Phó Vân Tiêu nói như vậy, anh đã đưa tay ra, dắt tay Bạch Tô xuống tầng dưới.
Anh không có ý định khóa gác xép lại, Phó Vân Tiêu không làm, đương nhiên Bạch Tô cũng không làm như vậy.
Đến khi cả hai người đều xuống dưới tầng thì Phó Vân Tiêu mới nhìn Bạch Tô nói: "Em yên tâm đi, anh sẽ xử lý chuyện này thật ổn thỏa."
Bạch Tô khẽ cười, nhìn Phó Vân Tiêu: "Em cũng không lo lắng đâu, hơn nữa em còn cảm thấy những việc này đều là chuyện nhỏ.
Em cũng nghĩ là em có thể tự mình xử lý chuyện này."
Phó Vân Tiêu vốn rất ít khi cười nhưng sau khi nghe thấy Bạch Tô nói vây thì anh lại mỉm cười.
Phó Vân Tiêu nhìn qua Bạch Tô, xoa đầu của Bạch Tô rồi nói: "Em không thể tỏ ra ngượng ngùng một chút rồi nói là em tin tưởng anh à? Cứ nhất định phải như thế này sao?”
Giống như một đấu sĩ vậy...
Bạch Tô ngẩn người, kịp phản ứng với ý nghĩa những lời mà Phó Vân Tiêu vừa nói, cô không khỏi cười lớn.
"Vậy anh nói xem, sau này chúng ta có thể có cuộc sống thú vị như vậy không?”
Bạch Tô hỏi Phó Vân Tiêu: "Những gì em muốn nói thì anh đều hiểu được, mà anh muốn nói chuyện gì em cũng đều biết.
Nếu như vậy thì hai chúng ta không cần phải nói chuyện nữa rồi."
Phó Vân Tiêu nghe thấy Bạch Tô những lời này thì bất giác lại nở một nụ cười.
"Những lời này của em cũng đã chứng minh rằng sau này chúng ta vẫn cần phải nói chuyện với nhau thôi.”
Phó Vân Tiêu nói xong thì quay người, sau khi lấy cho mình một lý nước thì lại lấy thêm một ly nữa.
Bạch Tô vẫn còn đứng ở phía sau, vô cùng khó hiểu nhìn vào bóng lưng của Phó Vân Tiêu.
"Anh nói những lời này là có ý gì?"
Bạch Tô nhìn chằm chằm Phó Vân Tiêu.
Bỗng nhiên lại phát hiện ra điều gì đó, cô xông tới trực tiếp giành lấy ly nước trong tay của Phó Vân Tiêu: "Ý của anh là chỉ số thông minh của em thấp sao."
Phó Vân Tiêu chỉ cười mà không nói gì, nhìn cô gái nhỏ nhắn này tức giận cũng rất xinh đẹp, đáng yêu.
Vừa lúc đó, điện thoại di động của Phó Vân Tiêu reo lên, Phó Vân Tiêu nhìn qua rồi trả lời cuộc gọi.
Bạch Tô cách anh rất gần nên cô có thể nghe được người ở đầu dây bên kia chính là bà ngoại của Phó Vân Tiêu, muốn tìm Phó Vân Tiêu.
Sau khi Phó Vân Tiêu tắt điện thoại, Bạch Tô liền vội vàng nói với Phó Vân Tiêu: "Anh mau đi đi."
Phó Vân Tiêu lưu luyến nhìn Bạch Tô thật lâu, Bạch Tô dịu dàng gật đầu với anh, rồi để cho Phó Vân Tiêu ra ngoài.
Sau khi Phó Vân Tiêu rời đi, Bạch Tô đi vào phòng nghe nhìn để chuẩn bị xem phim, vừa lúc này lại nghe thấy tiếng xe ô tô ầm ầm trong sân nhà.
Bạch Tô thoáng sững người, đứng dậy đi mở cửa, cô nghĩ là Phó Vân Tiêu đã về, còn hỏi vọng ra: "Sao anh lại quay về rồi?"
Khi cô đang nghi ngờ hỏi thì lại phát hiện ra Thời Hoan đang bước xuống từ chiếc xe Ferrari màu đỏ.
Nhìn thấy Thời Hoan, nụ cười của Bạch Tô lập tức ngừng lại, giọng điệu có ý thăm dò: "Cô đến đây để tìm Phó Vân Tiêu sao? Anh ấy đã đi gặp bà ngoại rồi."
"Không phải, tôi không đến để tìm anh Vân Tiêu.
Tôi đến đây là để tìm cô."
Thời Hoan nhếch khóe môi, nhìn Bạch Tô, tự tin nói.
"Vào trong nhà nói chuyện đi."
Khí thế của Bạch Tô cũng không chịu thua kém cô ta, ngược lại còn hào phóng mời Thời Hoan vào nhà.
Vừa vào đến cửa, việc đầu tiên mà Thời Hoan làm chính là quan sát phòng của Bạch Tô và Phó Vân Tiêu.
Rồi sau đó mới chậm rãi nói chuyện..