BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Long Diễn sau khi nhìn thấy hai người đó ở đằng xa thì dẫn Bạch Tô qua đó.

Bước lên trên và nói với người đối diện: “Chao ôi, lão Vương à, chú đến sớm quá vậy.


“Cậu đấy, nếu như tôi đến trễ, cậu sẽ gọi nát cái điện thoại của tôi mất, nên tôi dám đến trễ sao?”
Người đàn ông gọi là lão Vương đó nói đùa với Long Diễn.

Bạch Tô có thển cảm nhận được, Long Diễn và người tên lão Vương này rất quen thuộc, cho nên bầu không khí hai hai người đang nói cũng rất đơn giản.

“Đúng rồi, giới thiệu qua một chút.


Lúc này, Long Diễn nhìn Bạch Tô trước rồi quay sang nhìn hai người bên này, vội bắt đầu giới thiệu cho Bạch Tô.

“Đây là lão Vương, tên là Vương Truyền Chính, là đối tác lâu năm của tôi, những năm đầu tôi phục trách thiết kế thì ông ấy phụ trách thi công.


“Người này… lão Vương chú tự giới thiệu đi!”
Long Diễn chỉ về người trẻ tuổi đứng bên cạnh lão Vương, đoán chắc anh ta cũng không quen biết, liền giơ tay lên để Vương Truyền Chính tự giới thiệu.

Vương Truyền Chính khẽ cười: “Người này, người này là con rể của tôi, tên Tạ Dương.


Vương Truyền Chính đã lớn tuổi rồi, không phải là người cùng một thế hệ với Long Diễn và Bạch Tô, Tạ Dương trông bằng tuổi với Long Diễn và Bạch Tô.

“Tôi không phải cũng đã lớn tuổi rồi sao? Tôi sợ một ngày đó sẽ không làm được, nhưng con gái nhà tôi đấy, lại không có chút hứng thú gì với những thứ này, nên tôi chỉ có thể dẫn con rể của tôi đến đây, ôi…một cô con gái không có tiền đồ.



Vương Truyền Chính nói xong thì thở dài.

Long Diễn nói với Vương Truyền Chính với vẻ mặt không sao cả: “Con người này của chú, say này sẽ là một người có thể ngồi trên xe lăn giám sát công việc, đừng nói những lời như nghỉ hưu nghỉ làm chứ.


“Đừng giễu cợt tôi, nhưng đứa con rể này của tôi rất tốt, làm việc rất ổn thoả, tôi cũng rất yên tâm.


Nói xong, ông ấy gọi Tạ Dương đi qua phía của Bạch Tô và Long Diễn, Tạ Dương đưa tay ra nhìn Bạch Tô và Long Diễn.

“Xin chào, tôi là Tạ Dương, sau này xin được chỉ giáo nhiều.


Bạch Tô và Long Diễn lần lượt gật đầu, không có nhiều lời chào hỏi, và nhanh chóng bước vào công việc.

Mặc dù bình thường trông Long Diễn rất linh tinh lang tang, nhưng trên công việc lại tỉ mỉ vô cùng, đối tác cả anh ta cũng rất đáng tin cậy.

Phương án mà Vương Truyền Chính lấy ra cũng vô cùng phù hợp với tưởng tượng của mọi người, Tạ Dương ở bên cạnh đã luôn nghiêm túc ghi chép lại, họ phân công rõ ràng, thảo luận vô cùng suôn sẻ, bất giác đẩy công việc lên một phần lớn, và dần dần đã đến trưa.

Họ đã hẹn đến nhà hàng gần đó để ăn chút đồ, sau khi ngồi vào chỗ, Bạch Tô bận rộn cả buổi sáng cũng quên mất đi nhà vệ sinh, việc đầu tiên sau khi đến nhà hàng chính là đi nhà vệ sinh.

Long Diễn và Vương Truyền Chính tiếp tục nói chuyện, còn Tạ Dương lúc này đứng dậy và cùng Bạch Tô chậm rãi đi về phía nhà vệ sinh.

Đến nhà vệ sinh có một khoảng cách, nếu như không nói chuyện thì có vẻ có chút ngượng ngùng.

Ngay khi Bạch Tô chuẩn bị tìm một đề tài thì Tạ Dương bỗng nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, nói với Bạch Tô: “Tổng giám đốc Bạch, cô và tổng giám đốc Long là một đôi sao?”
Anh ta nhìn Bạch Tô từ trên xuống dưới và hỏi.

“Không phải.


Bạch Tô mỉm cười và nói.

“Vậy cô làm thế nào có thể đến được vị trí hiện tại? Cô đã vào ngành từ rất sớm sao?”
Tạ Dương lại hỏi Bạch Tô.

Bạch Tô chỉ xem như là cuộc tán gẫu, nên nói với Tạ Dương: “Là vì tôi có một người bạn đã qua đời và để lại những thứ này cho tôi.

Tôi vẫn là một tân binh trong những khía cạnh này.


Khi Bạch Tô nói xong thì đã đi đến nhà vệ sinh rồi, cô cũng không nói gì thêm với Tạ Dương nữa, liền trực tiếp bước vào nhà vệ sinh.

Không ngờ rằng, đến khi cô từ nhà vệ sinh bước ra, lại đụng phải Tạ Dương.

Khi cả hai cùng nhau đi về, lại bắt đầu nói về chủ đề vừa nãy vẫn chưa nói xong.


Tạ Dương tiếp tục hỏi Bạch Tô: “Tổng giám đốc Bạch, cô không phải là một tân binh, cô rất thông minh lại rất xinh đẹp.

Trên đời này quả nhiên là ưu đãi với người phụ nữ xinh đẹp, tổng giám đốc Long sẽ không tuỳ tiện dẫn theo người nào đó đi cùng đâu, tổng giám đốc Bạch là người đầu tiên tôi được nhìn thấy.


Câu nói này, Bạch Tô không biết rốt cuộc Tạ Dương là muốn khen mình hay là muốn mắng mình, cứ cảm thấy kỳ lạ.

Vào lúc này, Long Diễn bước đến, tự nhiên đưa tay chào hỏi về phía Bạch Tô và nói với Tạ Dương: “Đừng cứ luôn nói chuyện với tổng giám đốc Bạch đấy, đây là người tôi phải bảo vệ tốt.


Bạch Tô thấy Long Diễn lại không nghiêm túc nên đã trừng mắt nhìn Long Diễn, ra hiệu cho anh ta im lặng.

Long Diễn không nói nữa, Tạ Dương cũng xem như là nói đùa rồi thản nhiên bỏ qua.

Đến khi họ dùng bữa xong, sau khi đã thảo luận một số chi tiết vào buổi chiều, thì Tạ Dương và Vương Truyền Chính ra về.

Bạch Tô ngồi trên xe của Long Diễn cũng tự nhiên đi theo Long Diễn rời đi.

Đến khi Long Diễn lên xe, Long Diễn bỗng dưng không đầu không đuôi hỏi Bạch Tô: “Lúc trưa, hai người đi nhà vệ sinh, thằng nhóc Tạ Dương đã nói gì với cô vậy?”
Bạch Tô sửng sốt trước câu hỏi của Long Diễn và nói: “Không gì cả, chỉ là tán gẫu bình thường mà thôi.


Trong sự hiểu biết của cô, thực sự chỉ là tán gẫu với Tạ Dương thôi.

Long Diễn lại vô cùng nghiêm túc nói với Bạch Tô rằng: “Cô tránh xa người này một chút, người này không phải thứ tốt lành gì đâu.


Khi Long Diễn nói như vậy, Bạch Tô cảm thấy có chút thắc mắc.

“Tôi thấy lão Vương cũng không phải là một người ngu ngốc, người mà ông ấy dẫn ra chắc cũng không tệ lắm chứ nhỉ.


Quả thực, lần đầu tiên tiếp xúc, Bạch Tô cũng không biết Tạ Dương rốt cuộc là một người như thế nào.

Long Diễn bỉu môi và nói với Bạch Tô: “Vì Tạ Dương đã ăn mất con gái của lão Vương, mà lão Vương chỉ có một con gái cưng, nên không có cách nào khác.



“Một cậu ấm giàu có giả đã phá sản, đã ăn mất một cô chiêu giàu có thực sự.


Anh ta còn nhấn mạnh thêm.

Bạch Tô cảm thấy những thứ này là chuyện gia đình của lão Vương, cũng không tiếp tục hỏi, Long Diễn cảm thấy nhắc nhở đến mức này cũng đã đủ rồi, cũng không tiếp tục nhắc nhở.

Cả hai người bèn lái xe về nhà, sau khi về đến nhà, Bạch Tô bước ra khỏi xe của Long Diễn và định đi vào cửa, thì tình cờ gặp phải Phó Vân Tiêu.

Lúc này, Bạch Tô có chút ngượng ngùng.

Bởi vì Long Diễn lúc này vẫn chưa rời đi, mà cô cũng vừa xuống xe của Long Diễn.

“Em vừa nãy đi bàn một số chuyện với tổng giám đốc Long, công ty của chúng ta gần đây có hợp tác với công ty của tổng giám đốc Long.


Bạch Tô cũng mặc kệ Phó Vân Tiêu có quan tâm hay không, vẫn nên giải thích với Phó Vân Tiêu trước.

Ánh mắt của Phó Vân Tiêu cứ nhìn chằm chằm lấy Long Diễn, và ánh mắt của Long Diễn cũng rơi trên người Phó Vân Tiêu một lúc.

Thấy Phó Vân Tiêu đang chậm rãi bước về phía của Long Diễn.

Bạch Tô cũng vội vã đi theo Phó Vân Tiêu qua đấy.

.


Bình luận

Truyện đang đọc