Bạch Tô cố ý mặt sầm xuống, nhìn Nghiêm Đình giận dỗi nói.
"Anh đến xem em sắp làm phẫu thuật, dù sao sau khi làm xong phẫu thuật cô ấy có thể mất trí nhớ, cho nên nhân lúc cô ấy còn chưa mất trí nhớ liên lạc cảm tình.
"Thiết, anh và ngươi cũng không có gì để liên lạc, vì đạt được thắng lợi, ngươi đều nói cho Phó Văn Tiêu biết những chuyện này.
"
Bạch Tô chế nhạo lời nhận xét của Nghiêm Đình, cố tình thể hiện sự không tin tưởng vào Nghiêm Đình.
"anh cũng vậy không có biện pháp, chỉ có thể giúp cô ấy đến đây.
"
Nghiêm đình bất đắc dĩ nói một câu.
"Nếu cô ấy thật sự không muốn cùng anh liên lạc cảm tình chờ anh đem cô ấy đưa đến bệnh viện, anh sẽ biến mất trước mặt cô ấy, đễ không làm phiền đến cô ấy, được không?"
Nghiêm đình tiếp tục thành khẩn yêu cầu.
Bạch Tô rõ ràng khó xử một chút, tiếp theo,giả vờ một trạng thái rất miễn cưỡng, sau đó mới gật đầu.
"Quên đi, không cần ngươi biến mất.
"
Bạch Tô đột nhiên nghiêm túc nói.
"Kỳ thật anh không quá muốn cho ngươi đi theo, bởi vì anh không muốn các người nhìn thấy bộ dạng xấu xí của anh, nhưng là không có biện pháp, ngươi cùng Phó Văn Tiêu một người một cứng đầu, hoàn toàn không lo lắng cho cảm xúc của anh người trong cuộc.
"
Tưởng tượng sắp tới phải bắt đầu giải phẫu, Bạch Tô lại rơi vào trạng thái cáu kỉnh.
Nhìn thấy Bạch Tô cáu kỉnh, Nghiêm Đình lắc lắc đầu, bắt đầu cười nhạo Bạch Tô, và nói đùa với cô ấy.
Bạch Tô vón tính là sẽ một mình đi đến bệnh viện, nhưng mà Nghiêm Đình kiên trì muốn đi đưa cô ấy, không lay chuyển được Nghiêm Đình, cuối cùng vẫn là Nghiêm Đình Văn Tiêug cô ấy đi đến bệnh viện.
Bệnh viện tư nhân Norman, Nghiêm Đình sau khi đưa Bạch Tô đến bệnh viện tính cùng Bạch Tô làm kiểm tra, Bạch Tô nói cái gì cũng không đồng ý, cuối cùng dùng tới thủ đoạn uy hiếp mới đuổi được Nghiêm Đình đi.
Không có cách nào, nghiêm đình đành phải cùng Bạch Tô nói qua hai ngày lại đến xem cô ấy.
Rất nhiều các kiểm tra và hóa nghiệm rườm rà được thực hiện trong ngày hôm đó Bạch Tô được sự đồng hành của các nhân viên y tế,kiểm tra được kết thúc khi Bạch Tô cảm thấy cơ thể không thuộc về mình.
Bạch Tô một mình nằm trên giường bệnh cảm thấy nhàm chán,xem thời sự một lát, vẫn không có ý nghĩa,liền mở cameras bắt đầu chụp ảnh.
Quả nhiên, hiện cô ấy chụp ảnh nhìn vẫn rất đẹp.
Nhìn thời gian,hiện anhi thành phố A chắc là buổi tối,Bạch Tô cũng không khẳng định Phó Văn Tiêu ngủ hay chưa ngủ,thế là Bạch Tô mấy cái ảnh đẹp.
biên anhp một đoạn văn chữ,gửi email cho Phó Văn Tiêu.
Bên kia, văn phòng tư bản văn thượng.
Bên ngoài đã là đèn đuốc sáng trưng, phó Văn Thiên còn đang ở văn phòng Văn Tiêug ca.
Bởi vì Bạch Tô không có ở đây, Phó Văn Tiêu cũng không vội về nhà,thậm chí anh ấy còn cảm giác về nhà không có ý nghĩa gì.
Anh ấy đang cúi đầu làm việc,một thông báo email đột nhiên xuất hiện trên máy tính.
Phó Văn Tiêu bở email ra,bên trong là mấy cảm ảnh Bạch Tô tự chụp,mỗi tấm hình Bạch Tô đều cười đặc biệt ngọt ngào, Bạch Tô tuy không được nói là rất xinh đẹp, nhưng lúc cô ấy cười chỉ cần một cái nhìn đủ cho người khác cảm động.
"Đây là em viết cho anh email đầu tiên,em đã nằm viện xong, nhân dịp bây giờ em còn rất đẹp,Văn Tiêu gửi anh một tấm hình tự chụp.
Chỉ là xem này đoạn văn này Phó Văn tiêu có thể tưởng tượng được giọng điệu của Bạch Tô.
Hắn đích khóe môi không tự giác địa lộ ra một mặt mỉm cười, lại lặp lại nhìn mấy lần ảnh chụp, tiếp theo lắc lắc đầu, buông máy tính, mở điện thoại ra.
Phó Văn Tiêu bình thường cũng không chụp ảnh, nhưng vì Bạch Tô cho anh cái email này, anh hiểu là Bạch Tô muốn anh trả một cái hình tự chụp.
Mở cameras điện thoại ra, sau đó ấn nút chuyển đổi ở cameras,chuyển đổi thành tự chụp hình thức.
Răng rắc.
Phó Văn Tiêu vẻ mặt nghiêm túc chụp bức hình tự chụp đầu tiên trong cuộc đời,sau đó gửi qua cho Bạch Tô.
Vừa mới buông di động, rất nhanh lại thu được email của Bạch Tô.
Email mở ra vẩn là ảnh tự chụp của Bạch Tô,bức hình này có phối chữ là anh không biết cười một chút à,giống em vậy.
"
Phó Văn Tiêu thấy Bạch Tô hồi âm hơi hơi nhíu hạ mày.
Người phu nữ này,yên cầu còn rất nhiều.
Nhưng mà Phó Văn Tiêu cũng không có cảm thấy buồn chán,lại cẩn thận nhìn độ cong của môi Bạch Tô.
sau đó anh ấy lại mở camera ra làm theo đọ cong của môi Bạch Tô,cười chụp một tấm ảnh,gửi cho Bạch Tô.
"Gần như vậy.
"
Bạch Tô gần như là Phó Văn Tiêu vừa gửi ảnh là tiến hành trả lời ngay.
"Bất quá,anh hẳn là chỉ để nguyên sinh cameras quay chụp,em vừa mới anhi một cái siêu cấp dùng tốt đích lự kính, anh có muốn biến thành đẹp giống như em không?
Ngay sau đó, Bạch Tô lại gửi lại một mail
Trong mail này ngữ khí, lộ ra một chút tiểu đắc ý, tiểu đắc sắt.
Nhìn Bạch Tô đích hồi âm, Phó Văn Tiêu tươi cười hơn.
Không biết như thế nào đích, từ khi Bạch Tô rời khỏi thành phố A anh ấy càng sẵn lòng thõa mãn các ý nghĩ này của Bạch Tô.
"Được, em sử dụng phần mềm nào?
Phó Văn Tiêu gửi email cho Bạch Tô hỏi.
Bạch Tô trực tiếp chụp ảnh phần mềm gửi cho Phó Văn Tiêu,đồng thời còn gửi cho anh ấy một văn kiện mà mình tự làm, tên của văn kiện là:học tự chụp như vậy, đẹp giống như Bạch Tô.
Nhìn thấy này phân Bạch Tô hãy tự chụp dạy học, phó Văn Tiêu trời dở khóc dở cười.
Nhưng anh vẫn rất chăm chỉ xem xong phần dạy tự chụp ảnh này, sau đó làm theo cách của Bạch Tô chụp một tấm ảnh.
Phó Văn Tiêu chưa bao giờ có thói quen tự chụp ảnh, đừng nói đến là chụp đi chụp lại giày vò như vậy.
Nhưng sau khi ở cùng Bạch Tô là không giống trước nữa, chỉ cần là cùng Bạch Tô bất kể là chuyện ấu trĩ như thế nào.
anh cũng bằng lòng lam theo.
Hai người lại gửi thêm mấy email nữa là không gửi nữa.
Dưới sự ra lệnh của Bạch Tô, Phó Văn Tiêu về nhà ngủ,bởi vì ở bệnh viện củng không có việc gì,Bạch Tô lại chơi điện thoại một lúc rồi đi ngủ.
Liên tục vài ngày, Bạch Tô cùng Phó Văn Tiêu đều dùng phương thức này để trao đổi.
lúc bình thường Bạc Tô cũng chăm chỉ phối hợp với bác sĩ làm các loại kiểm tra,sau khi có thời gian liền gửi email cho Phó Văn Thiên,nói về chuyện thường ngày của cô ấy.
Mà Phó Văn Tiêu trời anhc làm cho chính mình mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc dấn thân vào trạng thái công việc,không biết là xuất phát từ loại nguyên do nào,trừ những công việc từ trước,Phó Văn Tiêu còn bắt đầu làm công ích.
Hai người vẫn đang thường xuyên dùng email qua lại, cuộc sống của Bạch Tô rất đơn giản, Phó Văn Tiêu trả lời tin nhắn email của Bạch Tô có vẻ phong phú hơn rất nhiều, trừ mỗi ngày làm việc ra, nội dung còn có thêm một số việc mà anh ấy làm công ích.
Sau khi biết Phó Văn Tiêu bắt đầu làm công ích cô ấy kỳ thực rất vui.
Bởi vì có thể cùng anh cống hiến một phần cho xã hội, Bạch Tô cảm thấy cuộc sống càng có ý nghĩa hơn.
Không thể nào lúc nào cũng gửi email cho Phó Văn Tiêu,khoảng thời gian khác, Bạch Tô tra ở trên mạng một số tin tức Phó Văn Tiêu làm công ích.
Lúc cô ấy ở trong ô tìm kiếm gõ Phó Văn Tiêu công ích, hai chữ quan trọng, cơ bản toàn bộ mạng hiện lên tin tức Phó Văn Thiên làm công ích.
Cô ấy đang chuẩn bị kéo xuống tìm hiểu thêm một số chuyện lúc Phó Văn Tiêu làm công ích, đột nhiên một cái tin tức phía dưới khiến cho Bạch Tô để ý.
Cô ấy đột nhiên có chút không vui.
Vì bìa ngoài của tin tức trừ Phó Văn Tiêu ra còn một người phụ nữ khác, đó là Văn.
.