BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Sau khi nghe xong câu hỏi này, biểu hiện của Phó Vân Tiêu có chút nghi ngờ.

Anh nhìn Bạch Tô, nghi ngờ hỏi: “Có cái gì không đúng?”
Nói xong câu đó, anh vội vàng chuyển chủ đề nói sang chuyện khác, tiến lên bắt lấy tay Bạch Tô, nhanh chóng nói: “Đi, tôi đưa em đi ăn chút gì đó.

Tôi đưa em đi giải sầu, quên đi những thứ không nên nhớ.”
Sau khi nghe những lời này, Bạch Tô vô cùng tức giận, giật tay ra khỏi tay Phó Vân Tiêu, nói với Phó Vân Tiêu: “Anh có thể ngửi lại mùi khăn mặt này, xem nó có cái gì không đúng!”
Bạch Tô tức giận nhìn Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu nhíu mày thật sâu.
“Nước hoa có mùi thơm rất dễ chịu.”
Nói xong những lời này, Bạch Tô không nhịn được phải bật cười.
Bạch Tô cảm thấy biểu hiện của bản thân mình ở hiện tại hoàn toàn giống như biểu hiện của một kẻ ngốc.
Làm thế nào mà cô có thể yêu một người đàn ông như vậy chứ?
Bộ dạng che che giấu giấu của anh, thoạt nhìn giống như đang coi thường chỉ số thông minh của cô vậy.
Bạch Tô hít một hơi thật sâu rồi mới nói chuyện cùng Phó Vân Tiêu: “Tôi chưa bao giờ dùng nước hoa.

Có lẽ người phụ nữ đã dùng nước hoa lại còn dùng cả khăn mặt của tôi phải rất quan tâm đến những gì anh nghĩ về cô ấy, muốn lấy lòng anh mới dùng nước hoa có mùi thơm như vậy.

Chúc hai người hạnh phúc.”
Trước đây, khi chấm dứt với Lâm Lập, Bạch Tô cảm thấy được bản thân vô cùng thoải mái.
Nhưng mà sau khi nói xong những lời này với Phó Vân Tiêu, Bạch Tô lại cảm thấy vô cùng đau lòng.
Trong lòng cô giống như có một con dao xẻ thịt đang cứa nát tất cả giác quan của cô thành từng mảnh.
Thời điểm Bạch Tô bước nhanh ra bên ngoài, cô đã nhìn thấy Erica từ bên ngoài trở về.


Cậu mang theo một cái máy tính nhỏ.

Lúc cậu nhìn thấy Bạch Tô, rõ ràng có chút vui vẻ.

Nhưng khi nhìn thấy trạng thái của Bạch Tô và Phó Vân Tiêu, Erica hơi sửng sốt.
Erica đi tới bên cạnh Bạch Tô, chậm rãi nói với Bạch Tô: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Sắc mặt của mẹ không được tốt lắm.

Mẹ lại cãi nhau với ba ạ?”
Nói xong, Erica lại quay sang nhìn về phía Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của Erica rồi nói: “Không phải.

Mẹ và ba của con không có cãi nhau.

Chỉ là mẹ có một số chuyện cần giải quyết nên mẹ phải đi trước.”
Nói xong câu đó, cô nhìn Erica: “Con có ở với mẹ không?”
Sau khi cô đi ra ngoài được vài bước mới quay đầu lại nhìn Erica và nói với Erica.
Thật sự thì Bạch Tô vẫn muốn suy nghĩ lại một chút.

Suy nghĩ xem cô phải nói như thế nào với Erica về quyết định muốn rời khỏi Phó Vân Tiêu của cô.

Nghĩ về cách nói với Erica về chuyện của Phó Vân Tiêu và nghĩ xem cô nên đưa ra quyết định như thế nào để Erica có thể chấp nhận một gia đình không trọn vẹn.
Tất cả những điều này đều cần sự cân nhắc kỹ lưỡng.
Erica suy nghĩ một lúc rồi nhìn Bạch Tô: “Mẹ, con còn một chuyện cần trao đổi với ba.

Chuyện là tối nay ba đã đồng ý chỉ cho con về một thủ tục nên...!Mẹ vội thì cứ đi trước đi.

Buổi tối mẹ nhớ về ăn cơm nhé.

Con và ba sẽ chờ mẹ.”
“Được rồi.”
Bạch Tô đưa tay ra kiểm tra thời gian trên đồng hồ.
Ước chừng từ giờ đến giờ cơm tối còn khoảng ba tiếng đồng hồ.

Ba tiếng, chắc là đủ thời gian để cô có thể tìm ra cách giải quyết của vấn đề này.
Bạch Tô gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Cô thực sự rất may mắn, vừa ra khỏi cửa thì có ngay một chiếc xe taxi vừa đi tới.

Sau đó cô nhanh chóng nhờ tài xe taxi đưa cô đến thư viện.
Cả một chặng đường đi, người tài xế cũng không chú ý tới việc khuôn mặt cô và khuôn mặt người phụ nữ trong vụ bê bối bị chồng ngoại tình xuất hiện trên ti vi giống hệt nhau.
Đương nhiên, cũng không ai chú ý tới Bạch Tô.
Bạch Tô tìm một chỗ bên cửa sổ trong thư viện, tình cờ nhặt một cuốn sách y học lên và bắt đầu đọc.
Nhưng cô không đọc một từ nào.
Cô chỉ muốn tìm nơi yên tĩnh.


Quán cà phê vẫn có tiếng nói chuyện, thư viện chỉ có tiếng trang giấy sột soạt.

Tự nhiên Bạch Tô cảm thấy cần một chút yên lặng ở đây.
Bạch Tô lẳng lặng trong một tiếng, suốt một tiếng đồng hồ này cô không thể tập trung vì trong lòng vô cùng buồn bực.
Cô cứ tự hỏi tại sao Phó Vân Tiêu lại làm như vậy.
Phó Vân Tiêu có phải đang gặp chuyện gì khó khăn không?
Khi nghĩ về những khó khăn mà Phó Vân Tiêu có thể gặp phải, Bạch Tô cảm thấy mình là một người phụ nữ ngu ngốc.

Chồng đã lừa dối mình rồi mà mình còn cố gắng tìm cho chồng một cái lý do.
Đúng lúc này, Vương Tiểu Đồng gọi tới.
Bạch Tô khẽ cau mày nhìn số điện thoại của Vương Tiểu Đông hiển thị trên màn hình điện thoại.

Bạch Tô suy nghĩ một chút rồi cũng đứng dậy, chậm rãi đi ra khỏi thư viện.

Khi ra đến quảng trường ồn ào tiếng người qua lại, cô gọi điện lại cho Vương Tiểu Đồng.
“Có chuyện gì vậy?”
Giọng điệu của Bạch Tô vẫn còn chút bình thường.
Lúc này, giọng của Vương Tiểu Đồng vang lên qua điện thoại hiện lên sự vô cùng lo lắng.
“Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Vương Tiểu Đồng nói thẳng vào vấn đề.
“Ở thư viện.”
“Bây giờ tớ sẽ để tài xế đến đón câu.

Tớ có một chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu khi cậu đến nhà tớ.”
Vương Tiểu Đồng nói ra những câu này với một thái độ rất kiên định.
Thậm chí Bạch Tô cũng không có một chút do dự nói: “Được.”
Thậm chí cô còn có chút linh cảm, còn có chuyện gì khác có thể xảy ra đây.

những thứ cô có khả năng trải qua thì đã trải qua rồi.

Những chuyện có thể nói xung quanh cô ấy bây giờ cũng chính là những chuyện liên quan tới Phó Vân Tiêu.
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Tô càng thêm bình tĩnh.
Mười lăm phút sau, tài xế mà Vương Tiểu Đồng gọi đến đã đến trước mắt Bạch Tô.

Bạch Tô được tài xế đón quay về theo lời dặn của Vương Tiểu Đồng.
Nửa giờ sau, Bạch Tô đúng giờ xuất hiện ở dinh thự của Vương Tiểu Đồng và Từ Sắt
Khi Bạch Tô bước nhanh vào chỗ ở của Vương Tiểu Đồng và Từ Sắt, cô cảm thấy trong nhà nồng nặc mùi thuốc súng.
Bạch Tô không kiềm chế được, khẽ cau mày nhìn Vương Tiểu Đồng và Từ Sắt: “Có chuyện gì vậy?”
Thậm chí, cô còn nhìn Vương Tiểu Đồng trêu đùa: “Từ Sắt cũng có người ở bên ngoài sao? Nghiêm túc như vậy.”
“Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Lúc trước, nếu Vương Tiểu Đồng và Bạch Tô nói đùa, những lời này đã được nói ra từ sớm rồi.
Nhưng hôm nay...!Thật bất ngờ! Cảm giác như Vương Tiểu Đồng không có nói giỡn với Bạch Tô chút nào!
Cô ấy cũng không vui bởi vì Bạch Tô nói những lời này.
Thay vào đó, cô ấy nhìn Bạch Tô với vẻ mặt nghiêm túc, kéo Bạch Tô đến trước mặt Từ Sắt, nhìn chằm chằm vào Từ Sắt.

Cô ấy rất tức giận, trừng mắt nhìn Từ Sắt, nói với Từ Sắt: “Anh nói cho cậu ấy biết đi!”
Lời nói của cô ấy rất thẳng thừng.
Trên mặt Từ Sắt xuất hiện sự bối rối làm cho Bạc Tô cũng không biết phải làm sao.
“Chuyện là...!Tôi chưa từng nói với cô, Phó Vân Tiêu có thể thực sự nằm trong vụ bê bối này.

Trước đây anh ta có vẻ rất thích các chị em nổi tiếng.”
“Nói thẳng vào vấn đề đi.”
Nghe thấy Từ Sắt cứ ấp a ấp úng, Vương Tiểu Đồng tức giận nhìn Từ Sắt quát lên một tiếng..


Bình luận

Truyện đang đọc