BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG



Bạch Tô lúng túng nhìn về phía Phó Vân Tiêu, lúc này vẻ mặt của hắn lại bình tĩnh đến lạ, giống như chuyện này không ảnh hưởng nhiều tới hắn như Bạch Tô đã nghĩ.
Phó Vân Tiêu chỉ nói với Lâm Đạt một câu: “Tôi biết rồi.”
“Tổng giám đốc, các thành viên hội đồng quản trị đều đang đợi anh mở cuộc họp.”
Lâm Đạt nói tiếp, lúc cô ấy nói còn có vẻ rất do dự giống như không biết có nên nói ra những lời đó hay không.
Hồi lâu sau Phó Vân Tiêu mới đáp lại: “Tôi sẽ tới muộn một chút.”
Điện thoại vừa mới cúp Bạch Tô liền đặt tay cô lên tay Phó Vân Tiêu: “Vừa rồi tôi nhờ Lâm Lập giúp đỡ là vì muốn ép Lâm Đạt nói ra sự thật.

Chính tôi đã làm cho mọi chuyện ngày càng tồi tệ hơn.”
Bạch Tô hít một hơi thật sâu, cô cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh lại.

Thế nhưng sau khi nói ra những lời đó dường như cô vẫn còn rất hoảng hốt.
Phó Vân Tiêu chỉ nhẹ nhàng an ủi cô: “Không phải lỗi của em đâu.

Hai ngày trước, sau khi tôi đưa một hợp đồng rút gọn cho Lâm Lập thì hình như nó không đạt tới tiêu chuẩn lợi nhuận mà công ty hắn đã đặt ra nên Lâm Lập từ chối cũng là chuyện bình thường.”
“Tại sao phải làm như vậy?”
Bây giờ Bạch Tô không hiểu Phó Vân Tiêu thế nhưng ánh mắt mà hắn nhìn cô lại vô cùng kiên định.
“Yên tâm đi.”
Phó Vân Tiêu nhìn đồng hồ đeo tay: “Nhưng mà bây giờ tôi cần qua công ty một chuyến, xem ra chúng ta không thể cùng nhau đi ngắm sao nữa rồi.

Hôm nay kiểu gì cũng đầu tắt mặt tối ở công ty cho mà xem.”

“Không sao đâu.”
Bạch Tô thản nhiên nói, sau đó cô xuống xe rồi để Phó Vân Tiêu đi.
Thế nhưng Bạch Tô vừa mới xuống xe được hai giây thì cô lại leo lên xe ngồi cạnh Phó Vân Tiêu: “Tôi tới công ty cùng anh.”
Phó Vân Tiêu ngẩng đầu nhìn Bạch Tô.
“Tại sao?”
“Mặc dù bây giờ tôi không giúp gì được nhưng mà tôi hy vọng có thể ở bên cạnh anh.”
Bạch Tô hơi mím môi, cô nghiêm túc nói.
Phó Vân Tiêu xích gần lại Bạch Tô sau đó đặt một nụ hôn lên môi cô.

Nụ hôn đó vô cùng chóng vánh, bây giờ… thời gian đang cấp bách, không có nhiều thời gian để mà ân ái nữa.
Phó Vân Tiêu và Bạch Tô vội vàng đi tới công ty.
Sau đó gấp rút mở một cuộc họp.
Bởi vì chắc chắn đây sẽ là một cuộc chiếc khốc liệt thế nên Bạch Tô đã cùng Lâm Đạt xuống lầu để mua cho mỗi vị giám đốc cấp cao một ly Starbucks.
Tổng cộng là 18 ly.

Lúc Bạch Tô và Lâm Đạt cùng với một vài thư ký khác mang số cà phê đó ra khỏi quán cà phê thì một trong số thư ký đó còn nói: “Không hiểu tại sao bây giờ tôi lại cảm thấy cô Bạch và tổng giám đốc Phó càng ngày càng ăn ý với nhau.”
“Sau khi thư ký Bạch Tơi thì trong lòng chúng tôi càng ngày càng nhẹ nhõm.”
Một thư ký khác cười hì hì xen vào nói.
“Trước kia mỗi lần tổng giám đốc mở cuộc họp là các vị giám đốc cấp cao đều sợ đến kinh hồn bạt vía, hơn nữa tất cả mọi người đều không dám nói một câu nào cả.

Nhưng mà sau khi thư ký Bạch trở lại thì dường như tổng giám đốc đã kiên nhẫn hơn rất nhiều.”
Bạch Tô nghe những người bên cạnh tám chuyện về mình nhưng thế cô hoàn toàn không để tâm.
Cô chỉ cười cười giống như đang nghe chuyện của người khác vậy.
Trước kia còn ở công ty, khi nghe những người bên cạnh đồn đoán vợ của Phó Vân Tiêu là người như thế nào, lúc đó cảm giác thản nhiên và bình tĩnh khi đó không hề giống với bây giờ.
Bởi vì từ lâu cô đã cảm thấy thân phận vợ của Phó Vân Tiêu sớm muộn gì cũng phải trả cho người khác.
Không hề liên quan tới cô.
Bây giờ… khi bọn họ nhắc tới Phó Vân Tiêu một lần nữa, đặc biệt là trong lúc mọi chuyện đang hỗn loạn như thế này thì Bạch Tô lại càng kiên định hơn.
Bạch Tô vô thức nắm chặt túi đựng cà phê trong tay sau đó chậm rãi đi về phía công ty của Phó Vân Tiêu.
Một thư ký đi bên cạnh cô bỗng dưng đứng khựng lại, dừng câu chuyện đang nói sau đó ánh mắt nhìn về phía xa xa.

Bạch Tô cũng theo ánh mắt của mọi người mà nhìn về hướng đó.
Một chiếc Bugatti màu đen hạ cửa kính xuống, mặc dù người đàn ông bên trong đeo kính râm thế nhưng toàn thân hắn lại toát lên một khí chất khong hề tầm tường.
Mà lúc này một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc rất chuyên nghiệp đi về phía Bạch Tô, chưa đợi người phụ nữ đó lên tiếng Bạch Tô đã đưa túi cà phê cho các thư ký ở bên cạnh: “Mọi cười cầm cà phê lên trước đi, lát nữa tôi sẽ quay lại.”
Mấy thư ký đương nhiên có thể nhận ra Lâm Lập.
Dù sao người đàn ông này cũng xuất hiện trong hoàn cảnh công ty lao đao, vì thế mà bọn cô cho rằng hiện nay người đàn ông này có thể chi phối chuyện sống còn của công ty.

Bạch Tô hơi gật đầu với thư ký của Lâm Lập: “Không cần cô mời, để tôi tự mình đi qua là được rồi.”
Nói xong câu đó Bạch Tô liền đi về phía Lâm Lập.

Lúc này Lâm Lập cũng bước xuống xe, hắn hơi mỉm cười nhìn Bạch Tô: “Cô Bạch, mời lên xe.”
Bạch Tô nhìn hắn, nói: “Anh Lâm, gần công ty có một nhà hàng cá nướng cũng rất ngon, chúng ta có thể đi ăn.

Hôm nay tôi mời.
Khóe miệng Lâm Lập hơi cong lên nở một nụ cười: “Cô Bạch, thế này là không muốn ở cùng với tôi lâu nên mới tìm chỗ gần hả?”
“Tôi chỉ cảm thấy cá nướng rất ngon thôi mà.”
Bạch Tô giải thích.
Cho dù vẻ mặt của cô đã thể hiện rất rõ thế nhưng Lâm Lập vẫn tỏ ra khá phối hợp với cô.

Hắn khẽ gật đầu: “Vậy được, cô Bạch dẫn đường nhé.”
Bạch Tô xoay người sau đó đi về hướng nhà hàng cá nướng, còn Lâm Lập thì đi cạnh cô.
Quãng đường cũng không xa lắm thế nhưng suốt đường đi Bạch Tô không nói câu gì cả.

Cô đợi Lâm Lập lên tiếng trước thế nhưng rất lâu sau Lâm Lập cũng không hề nói chuyện.
Hai người chậm rãi đi vào nhà hàng cá nướng, nhân viên phục vụ ở đó kéo ghế ra mời hai người ngồi.
Lâm Lập cầm đôi đũa được đặt sẵn ở bản lên sau đó lại bỏ xuống.
Bạch Tô giống như đã làm xong nhiệm vụ của mình.

Cô cầm menu lên sau đó bắt đầu gọi món.

Cô gọi một phần cá nướng cay nhất, còn gọi thêm một số món ăn kèm.


Gọi xong cô mới quay sang hỏi Lâm Lập xem hắn muốn gọi món gì.
Vẻ mặt của Lâm Lập rất ôn hòa, như thế nào cũng được.
“Tôi thế nào cũng được.

Như thế này đi.”
Lâm Lập không gọi thêm món, cũng không có gì giống như không ổn.

Hắn chỉ đưa menu lại cho nhân viên.
“Sao lại thế nào cũng được chứ? Anh Lâm không muốn gọi thêm gì sao?”
“Nếu cô Bạch đã mời tôi ăn cơm thì khách phải theo chủ chứ.”
Ánh mắt của Lâm Lập nhìn chằm chằm vào Bạch Tô, trên gương mặt cũng không có chút gì giống như là không hài lòng.
Nhưng mà lúc Bạch Tô nhìn Lâm Lập cô lại cảm thấy không được vui vẻ cho lắm.
Bởi vì cô cảm thấy mình không thể đoán được Lâm Lập đang nghĩ gì.
Không lâu sau đó nhân viên phụ vụ đã mang cá nướng lên đặt ở giữa hai người.
Bạch Tô tách đũa ra, gắp một miếng cá vào trong đĩa của mình sau đó mời Lâm Lập: “Anh Lâm ăn đi, mặc dù cá này rất cay thế nhưng ngon cực kỳ!”
Cô giả bộ nhiệt tình nói.
Không chỉ rất cay mà là cực kỳ cay!
Nhưng mà Lâm Lập vẫn không hề động đũa.
Thế nhưng ánh mắt dịu dàng của anh ta vẫn luôn chăm chú nhìn Bạch Tô..


Bình luận

Truyện đang đọc