BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Nhiêu Mạn bắt đầu im lặng, cô ta bước từng bước từng bước, mỗi bước đều vô cùng chật vật và khó khăn.
Ánh mắt của cô ta vẫn luôn đặt trên người Lâm Lập.
Thế nhưng Lâm Lập chỉ ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn cô ta.
Trong đầu Nhiêu Mạn không ngừng hồi tưởng lại tất cả những lần tiếp xúc của cô ta và Lâm Lập.
Cô ta từng là một cô nhi sống trong một xóm nghèo, phải dựa vào ăn cắp mà sống.

Có một lần cô ta trộm tiền của sòng bạc, lúc suýt bị đánh chết thì gặp được Lâm Lập.
Nhiêu Man túm lấy tay Lâm Lập, mói với hắn: “Anh ơi, cứu tôi với.”
Lâm Lập không hề ra tay tương trợ, hắn nhìn những người đó đuổi theo bắt lấy Nhiêu Mạn, cởi sạch quần áo của cô ta, làm nhục cô ta.
Lúc Nhiêu Mạn điên cuồng chống cự hét lên kêu cứu thì Lâm Lập ném một khẩu súng cho cô ta.
Nhiêu Mạn là một đứa trẻ, thậm chí cô ta còn không biết dùng súng thế nào, chỉ có thể nắm chặt trong tay.
Lâm Lập nói: “Cô giết bọn họ, tôi sẽ dẫn cô đi.”
Tiếng súng vang lên, hai người đàn ông không bị cô lấy mạng thế nhưng Nhiêu Mạn đã bị mất đi ý thức.
Lúc Nhiêu Mạn tỉnh dậy thì cô ta đã nằm trên một chiếc giường khách sạn ấm áp, trên người đắp một chiếc chăn ấm áp, mở mắt ra đã có một cốc cà phê nóng.
Lần đầu tiên Nhiêu Mạn được uống cà phê, cũng được ăn liền một lúc 3 cái sandwich chứ không phải những đồ ăn tanh tưởi bốc mùi trong thùng rác.
Khi nhìn thấy Lâm Lập, Lâm Lập mặc một chiếc áo gió màu đên đứng ở cửa, trông hắn như một thiên thần.
Từ đó về sau Nhiêu Mạn bắt đầu đi theo Lâm Lập.

Ngày đầu Nhiêu Mạn được Lâm Lập cứu, cô ta liền nói với hắn: “Anh đã cứu tôi, tôi muốn lấy thân báo đáp.”
Ánh mắt của Lâm Lập vô cùng lạnh lẽo, nói: “Cô có thể lấy thân báo đáp thế nhưng tôi không chấp nhận lấy trái tim ta để báo đáp đâu.”
Chính vì câu nói đó mà sau này khi Nhiêu Mạn trưởng thành Lâm Lập đã chấp nhận cơ thể của cô ta thế nhưng lại không chấp nhận trái tim của cô ta.
Nhưng mà, chẳng sao cả…
Tất cả cuộc sống của Nhiêu Mạn đều xoay quanh Lâm Lập, bao gồm cả việc vì Lâm Lập mà giết người, bao gồm cả việc vì Lâm Lập mà nhẫn nhục che giấu tình yêu của mình.
Cô ta tự tay giúp Lâm Lập xử lý rất nhiều phụ nữ tự mình tìm tới trước cửa.
Từ trước tới nay Lâm Lập phân biệt rất rõ dục vọng và tình cảm trong lòng.
Lúc mới bắt đầu, Nhiêu Mạn rất để tâm.
Sau này cô ta không để tâm tới nữa.
Bởi vì… những người phụ nữ đó không giống cô ta.

Bọn họ chỉ có thể hiến dâng cơ thể, Lâm Lập sẽ không chấp nhận tình cảm của bọn họ.
Hắn sẽ không để tâm bọn họ sẽ đi đâu.
Sau khi xuống giường, bọn họ sẽ không còn quan trọng nữa.
Nhiêu Mạn có chút may mắn, cô ta cho rằng cô ta không giống với đám phụ nữ đó.

Dù sao cô ta cũng luôn ở cạnh Lâm Lập, cô ta là người phụ nữ ở trên giường của hắn lâu nhất.
Cô ta là người Lâm Lập tin tưởng nhất.
Cô ta cho rằng cô ta có thể ở bên Lâm Lập cả đời như thế.
Thế nhưng… Nhiêu Mạn đã sai rồi.
Cô ta không ngờ sẽ có một ngày Bạch Tô xuất hiện trong cuộc của hắn.
Cách người phụ nữ này xuất hiện hoàn toàn khác với tất cả những người phụ nữ đã từng tồn tại bên cạnh Lâm Lập.
Bạch Tô không cần lên giường với Lâm Lập nhưng vẫn có thể tồn tại trong lòng hắn.
Bạch Tô đã làm sai rất nhiều chuyện, thậm chí Bạch Tô cũng không giỏi để giúp đỡ hay giải nạn cho Lâm Lập.

Thế nhưng Lâm Lập lại giúp đỡ Bạch Tô thoát nạn hết lần này tới lần khác, thậm chí đã cứu Bạch Tô ra khỏi cái chết vài lần.
Mãi đến lần này, khi việc sống chết của Bạch Tô uy hiếp tới kế hoạch lâu dài của Lâm Lập.
Nhiêu Mạn vừa hận Bạch Tô, vừa đố kỵ với Bạch Tô.
Cô ta vẫn luôn đè nến cảm xúc của bản thân cho đến khi lần này bùng phát.

||||| Truyện đề cử: Hương Vị Ngọt Ngào Của Thanh Xuân |||||

Nhiêu Mạn nghĩ tới đây thì sắc mặt của cô ta lại càng bình tĩnh hơn.
Cô ta không hề hối hận vì sự bùng phát này của mình, cô ta còn càm thấy đây là cống hiến cuối cùng của cô ta dành cho Lâm Lập.
Lâm Lập nhìn Nhiêu Mạn im lặng thì ánh mắt của hắn hơi lóe lên.
Lúc này, bởi vì Nhiêu Mạn đã đi được một vòng nên chiếc váy xinh đẹp kia đã khiến cô ta chảy máu ròng ròng, thậm chí mỗi một bước đi đã làm cô ta mất đi cảm giác đau đớn.
Quá đau, đau đến nỗi mất đi cảm giác đau.
Cô ta cảm thấy trước mắt tối sầm lại, bước đi cũng trở nên tập tễnh.
Thế nhưng Nhiêu Mạn vẫn kiên trì.
Lâm Lập nhìn bước chân của Nhiêu Mạn đã biết lúc này cô ta đã không chịu được nữa rồi thế nhưng hắn ta vẫn không có phản ứng gì.
Mãi đến lúc Nhiêu Mạn vẫn tiếp tục kiên trì thế nhưng không thể đứng vững mà lảo đảo té ngã xuống sàn nhà thì Lâm Lập mới chậm rãi đi tới bên cạnh Nhiêu Mạn.

Hắn vươn tay vuốt nhẹ vào hai mái của Nhiêu Mạn sau đó nói: “Cô là thuộc hạ xinh đẹp nhất của tôi, thế nhưng bây giờ cô lại phá hỏng chuyện của tôi rồi.

Tôi nể tình không giết cô, bây giờ cô có thể ra đi ra khỏi cửa được rồi.”
“Mau rời khỏi đây!”
Nói xong Lâm Lập liền đứng dậy đi sang một bên, không muốn nhìn thấy Nhiêu Mạn nữa.
Thế nhưng Nhiêu Mạn cũng không đi ra cửa, cô ta cũng không đứng dậy mà chỉ nằm yên trên mặt đất nhìn Lâm Lập.
“Anh Lâm, có thể nói cho tôi biết vì sao anh lại lưu luyến Bạch Tô không rời như vậy không?”
Lâm Lập lạnh lùng nhìn Nhiêu Mạn, hắn không hề trả lời câu hỏi của cô ta mà nói: “Nếu như cô muốn tiếp tục ở đây nói chuyện vậy thì cơ thể cô sẽ không chống đỡ nổi mà ra khỏi đây đâu.”
Nhiêu Mạn vẫn không đứng dậy, cô ta chỉ cười cười: “Anh Lâm, tôi chỉ muốn biết tôi thua kém Bạch Tô ở chỗ nào thôi.”
Lâm Lập nhìn Nhiêu Mạn: “Cô ấy là cô ấy, cô là cô, không thể so sánh được.”
Lâm Lập lạnh lùng nói.
“Vậy anh có yêu tôi chút nào, có lưu luyến tôi chút nào không?”
“Có chút lưu luyến.”

Thế nhưng Nhiêu Mạn lại bật cười vì câu trả lời đó.
Rõ ràng cô ta biết Lâm Lập không trả lời câu hỏi có yêu cô ta chút nào không là bởi vì hắn không hề yêu cô ta chút nào cả.
Có chút lưu luyến…
Có lẽ là vì mất đi một trợ thủ đắc lực nhỉ.
Lúc này Nhiêu Mạn đột nhiên lại bật cười sau đó đứng dậy.
Cô ta chậm rãi đi về phía Lâm Lập, muốn dang tay ôm Lâm Lập lần cuối.
Thế nhưng thể lực xuống dốc quá nhanh, hình phạt này giống như đã được tính toán rất tỉ mỉ, có thể tính được cụ thể bao nhiêu bước.

Nếu như Nhiêu Mạn đi về phía Lâm Lập vậy thì cô ta sẽ không thể bước chân ra khỏi cánh cửa này.
Thế nhưng cô ta vẫn lựa chọn đi tới chỗ Lâm Lập.
Lúc cô ta tới gần Lâm Lập, chuẩn bị chủ động ôm lấy hắn thì đột nhiên ánh mắt của Lâm Lập hơi lóe lên.
Hắn do dự hồi lâu sau đó mới ôm Nhiêu Mạn một chút.
Nước mắt cô ta vui mừng chảy xuống.
Thế nhưng đúng lúc vừa mới chạm vào thì đột nhiên bên ngoài có người vội vàng tới báo cáo.
“Báo cáo anh Lâm, đã… đã tìm thấy cô Bạch Tô rồi, bây giờ cô ấy đang trong tình trạng hôn mê sâu!”
Lâm Lập đột nhiên đẩy Nhiêu Mạn ra..


Bình luận

Truyện đang đọc