Bạch Tô nhìn thái độ của Phó Vân Tiêu, rất rõ ràng, cô biết Phó Vân Tiêu không muốn nói nhiều.
Cô nghĩ một lát, tuy trong lòng có hơi không vui, nhưng cũng không hỏi nữa, nhận lấy bình Tây từ trong tay Phó Vân Tiêu, mở ra.
Cô đổ vào trong miệng, uống hai ngụm rồi nói: “Tôi qua cánh rừng bên đó nhặt mấy cành cây về để lửa trại lớn hơn một chút.”
Bạch Tô đứng dậy, rời đi.
Cô thật sự không thích kiểu trạng thái hiện giờ của Phó Vân Tiêu.
Rừng cây này là một cánh rừng do khách sạn tự tạo nên, bình thường đều có người chuyên môn quản lý, rất an toàn.
Bạch Tô đang cúi đầu nhặt cành cây, đột nhiên phía trước xuất hiện một bóng người.
Bởi vì cánh rừng này ở gần buổi dạ hội lửa trại, cho nên Bạch Tô cho rằng cũng là người tới nhặt cành cây, cũng không để ý đến lắm.
Kết quả, người này đột nhiên dừng lại trước mặt Bạch Tô.
Bạch Tô từ từ ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy người phụ nữ này mặc một chiếc áo gió màu đen, đeo kính đen, nửa khuôn mặt bị khẩu trang che kín.
Rất rõ ràng, kiểu ăn mặc này chắc chắn là không muốn bị người khác phát hiện.
Nhưng người phụ nữ trước mặt lại mang tới cho cô cảm giác quen thuộc kỳ lạ, chắc chắn bọn họ có quen biết với nhau.
Bạch Tô từ từ đứng thẳng người dậy, cảnh giác nhìn người phụ nữ trước mặt.
“Mộ Vãn Vãn?”
Bạch Tô nói, giọng đầy nghi ngờ.
Vào lúc chắc chắn là Mộ Vãn Vãn, ánh mắt Bạch Tô lập tức trở nên thắt chặt, cô vừa không vui, vừa cảnh giác nhìn Mộ Vãn Vãn.
“Lâu rồi không gặp, Bạch Tô.”
Mộ Vãn Vãn kéo khẩu trang xuống, khóe miệng mang theo một nụ cười ý vị sâu xa.
Rất rõ ràng, Mộ Vãn Vãn nửa đêm đến đây là muốn chạy đến chỗ cô.
“Cô muốn làm gì?”
Bạch Tô vừa cảnh giác giữ khoảng cách an toàn với cô ta, vừa đưa ra câu hỏi thăm dò.
“Lẽ nào cô không muốn biết tin tức liên quan đến Nghiêm Đình sao?”
Thấy phản ứng của Bạch Tô, khóe miệng Mộ Vãn Vãn lộ ra nụ cười khinh thường: “Tôi tới đưa tin tức cho cô.”
“Đưa tin cho tôi?”
Bạch Tô nhíu mày, đánh giá Mộ Vãn Vãn từ trên xuống dưới, vẫn mang theo sự cảnh giác nhìn cô ta.
“Nghiêm Đình chết rồi…”
Ngữ điệu của Mộ Vãn Vãn lạnh lùng, chầm chậm nói.
“Chính là Phó Vân Tiêu, người ở bên cạnh cô giết.”
Ánh mắt Bạch Tô lập tức trở nên lạnh băng khi nghe thấy những lời này của Mộ Vãn Vãn.
Cô nhíu mày nhìn Mộ Vãn Vãn, không nhịn được mà cười lạnh thành tiếng.
“Bây giờ, tôi gọi điện cho Phó Vân Tiêu, bảo anh ta sai người đến bắt cô.”
Nói xong, Bạch Tô định lấy điện thoại của cô.
Cô chẳng hề tin lời mà Mộ Vãn Vãn nói.
Bất kể cô ta nói gì thì cô cũng đều không tin.
Càng đừng nói là hiện giờ, vấn đề mà cô ta đang nói tới này là hoang đường.
Mộ Vãn Vãn lại giống như không hề bị câu nói này của Bạch Tô dọa cho sợ, mà ngược lại nở nụ cười với Bạch Tô.
“Đương nhiên, cô cũng có thể lựa chọn không tin.”
“Nhưng, lâu như vậy rồi, cô không nhìn thấy Nghiêm Đình, lẽ nào cô không cảm thấy có gì đáng nghi sao?”
Bạch Tô vươn tay sờ trong túi áo của bản thân, lúc này cô mới phát hiện, cô vội đi qua đây mà không biết đã để điện thoại ở đâu rồi.
Mà lúc này, cô không muốn tiếp tục đối diện với Mộ Vãn Vãn nữa.
Xem bộ dáng của Mvv rất hung hăng.
thậm chí còn có phần vội vàng đuổi theo.
Cô ta đi theo phía sau Bạch Tô, ở đằng sau nhắc nhở cô: “Nghiêm Đình chết là vì cô, nhưng cô lại cùng với Phó Vân Tiêu anh anh em em ở nơi này.
Cô biết không? Vốn dĩ Nghiêm Đình có thể không cần chết.
Đều là vì Phó Vân Tiêu.”
“Bỏ đi, cô thích tin hay không thì tùy.”
“Tôi chỉ nhắc nhở cô đến đây, cô có thể đi hỏi Phó Vân Tiêu chi tiết.”
Bạch Tô đi càng ngày càng nhanh, thậm chứ cũng không hề phản ứng lại mvv.
Sau khi nói xong những lời này, mvv liền lập tức rời đi.
Đợi sau khi mvv rời đi, Bạch Tô mới đột nhiên ý thức được cô nên bảo Phó Vân Tiêu bắt cô ta lại trước, còn về ân oán của cô thì sau này rồi nói.
Bạch Tô không quay lại dạ hội lửa trại nữa, cô đi thẳng về phòng khách sạn.
Về đến phòng, cô vội vàng cầm điện thoại lên, lại gọi một cuộc cho Nghiêm Đình, vẫn là đang tắt máy.
Bạch Tô càng ngày càng phiền muộn.
Câu nói của mvv không ngừng xuất hiện trong đầu cô.
Bạch Tô không cách nào khiến bản thân bình tĩnh lại được.
Cô không cách nào tin tưởng Nghiêm Đình đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, càng không cách nào tin Phó Vân Tiêu là hung thủ giết hại anh ta.
Nhưng, điện thoại của Nghiêm Đình vẫn luôn tắt máy mà từ đầu đến cuối Phó Vân Tiêu luôn có thái độ che giấu với chuyện của Nghiêm Đình.
Tất cả những chuyện này đều thể hiện sự kỳ lạ.
Bạch Tô đang suy nghĩ thì phía sau truyền tới tiếng mở cửa.
“Em về rồi à? Tôi còn đang tìm em.”
Sau lưng truyền đến giọng nói bình tĩnh của Phó Vân Tiêu.
“Ừ, tôi hỏi anh vài chuyện.”
Bạch Tô không quay người, cố gắng khắc chế bản thân.
“Hả?”
“Nghiêm Đình…”
“Rốt cuộc đã đi đâu?”
Bạch Tô từ từ xoay người, nhìn chằm chằm khuôn mặt Phó Vân Tiêu, nói ra từng chữ, muốn nhìn ra được manh mối gì đó ở trên mặt anh.
“Tôi đã nói rồi, tôi và anh ta không thân, tôi không biết.”
“Bạch Tô, hiện giờ tôi đã trở về rồi.
Tôi hy vọng em có thể đặt trọng điểm vào chuyện tình cảm giữa hai chúng ta.
Bạch Tô…”
Phó Vân Tiêu dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Bạch Tô.
Nội tâm Phó Vân Tiêu quá mạnh, vì vậy, Bạch Tô chẳng thể nhìn ra là thật hay giả ở trong ánh mắt của anh.
Nhưng Bạch Tô vẫn như cũ không bỏ qua, tiếp đó lại bước đến trước mặt Phó Vân Tiêu.
“Có phải Nghiêm Đình đã chết rồi không?”
Lúc hỏi câu này, trong lòng Bạch Tô rõ ràng có hơi buồn, nhưng cô vẫn cố nhịn, ánh mắt không hề lay động nhìn chằm chằm Phó Vân Tiêu.
Trên khuôn mặt Phó Vân Tiêu lóe lên tia kinh ngạc.
Rất nhanh, anh lại khôi phục lại sự bình tĩnh như từ trước đến giờ.
Nhưng sự thay đổi trong một khoảnh khắc này vẫn bị Bạch Tô nhìn ra.
Không đợi Phó Vân Tiêu trở lời, khóe môi Bạch Tô lại lộ ra một nụ cười thảm: “Anh ấy chết rồi, phải không?”
Bạch Tô nói đến cuối câu, gần như không thể khống chế được nỗi buồn nữa.
Cô nhìn Phó Vân Tiêu bằng ánh mắt buồn bã, thật sự không cần Phó Vân Tiêu trả lời, cô đã biết đáp án rồi.
“Vì sao anh không chịu nói cho tôi biết sự thật? Vì sao anh không chịu nói cho tôi? Vì sao Nghiêm Đình lại chết vì tôi? Chuyện này không liên quan đến anh ấy.”
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, trong mắt đều là sự bất lực.
Khi đó, trong đầu Bạch Tô là một mảng trống rỗng.
Cô kiệt sức ngồi lên trên giường, cũng chẳng còn chút sức lực nào để đứng dậy lần nữa.
Bởi vì buồn nên cơ thể Bạch Tô không khống chế được mà run rẩy.
Nhưng cô vẫn như cũ cắn chặt môi cho đến khi trên môi xuất hiện vệt máu, cô vẫn cố gắng cắn lấy, không để bản thân phát ra âm thanh.
Vì sao người vô tội sẽ luôn hy sinh vì cô?
Vì sao đến chết mà Nghiêm Đình vẫn bằng lòng dùng tính mạng để bảo vệ cô?
“Anh ấy không đáng phải chết.”
Anh ta mới là người vô tội nhất.
Khoảng thời gian này, Bạch Tô vẫn luôn từ chối Nghiêm Đình.
Bởi vì sự từ chối của cô, cho nên thật ra Nghiêm Đình với cô chẳng có quan hệ gì cả.
Nhưng, Nghiêm Đình lại vẫn muốn tham gia vào, cuối cùng còn vì cô mà chết.
Phó Vân Tiêu từ từ đi đến bên cạnh Bạch Tô, trên khuôn mặt anh mang theo biểu cảm vô cùng đau lòng.
Chỉ thấy môi anh khẽ động, muốn an ủi Bạch Tô, nhưng lời vừa ra đến miệng, lại không biết nói sao cho thích hợp.
Cuối cùng, anh chỉ vỗ nhẹ lên vai Bạch Tô, nhưng Bạch Tô lập tức đẩy Phó Vân Tiêu ra.
Cô nhìn Phó Vân Tiêu với đôi mắt ngấn lệ, nói với Phó Vân Tiêu: “Vì sao anh không thể ngăn lại?”.