BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG



Thẩm Mạc Bá nhìn vào bóng lưng Mộ Vãn Vãn thật lâu rồi anh ta mới quay người về phòng, khóa cửa phòng lại.
Chuyện sau đó, Mộ Vãn Vãn đi đâu, có thuận lợi hay không, anh ta cũng không muốn biết.
Lúc Mộ Vãn Vãn đi đến phòng của Phó Vân Tiêu, trời đã tờ mờ sáng rồi.

Dưới sự ra hiệu của quản gia, cô ta mau chóng vào trong phòng, vừa mới đóng cửa, đã nằm lên giường của Phó Vân Tiêu, nhanh chóng cởi quần áo.
Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến âm thanh hỗn loạn, đó là tiếng quản gia đang ngăn cản Phó Cảnh Hoài đang hung dữ định xông vào.
“Cậu không thể vào, cậu không thể vào!”
Quản gia vừa ngăn Phó Cảnh Hoài, vừa lớn tiếng khuyên nhủ.
Kết quả, Phó Cảnh Hoài chỉ lạnh lùng trợn mắt nhìn đối phương, hùng hổ xông lên, dọa đối phương sợ hãi không dám lên tiến lên can ngăn nữa.
Vậy nên dù thời gian đã trôi rất lâu, cũng chỉ đành mặc kệ đối phương đi vào.
“Mau lên, mở cửa phòng Phó Vân Tiêu ra, nói cho tôi biết Phó Vân Tiêu đang ở đâu?”
“Xin lỗi...cậu không thể...tôi sẽ không nói đâu, mời về cho.”
Quản gia lại nói lại lần nữa, vẻ mặt vô cùng khó khăn, trực tiếp dùng nét mặt ra hiệu cho người phục vụ đứng sau đi thông báo cho Thẩm Mạc Bá.

Phó Vân Tiêu bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, anh nhíu mày, chỉ cảm thấy đầu vẫn đau như cũ, loại cảm giác đau đầu khi say rượu, làm anh không nhịn được phải xoa hai bên huyệt thái dương.


Rõ ràng tối hôm qua uống không nhiều, sao lại có thể như vậy chứ?
Phó Vân Tiêu nhíu mày nhưng vẫn chưa xuống giường, trực tiếp ngồi dậy, chuẩn bị đi ra bên ngoài.
Mộ Vãn Vãn muốn ngăn lại nhưng tay của cô ta vừa định giơ ra thì lập tức thu lại, không nói lời nào, trực tiếp xoay người, giả vờ như đang ngủ say.
Lúc Phó Vân Tiêu bước ra ngoài cửa, rất tự nhiên choàng lên người một chiếc áo khoác, nhìn thấy Phó Cảnh Hoài, cả người lạnh lùng đến đáng sợ.
“Tìm tôi?”
Phó Vân Tiêu lạnh nhạt nhìn Phó Cảnh Hoài.
Phó Cảnh Hoài chỉ lạnh nhạt hừ một tiếng: “Vì giữ thể diện cho anh, chúng ta vào trong phòng nói chuyện.”
“Cậu có thể đứng đây nói.”
Phó Cảnh Hoài vẫn muốn đi vào trong phòng nhưng Phó Vân Tiêu lại trực tiếp ngăn cản Phó Cảnh Hoài.
Anh không hề có ý định để anh ta đi vào.
“Anh không cần mặt mũi nhưng Bạch Tô thì cần!”
Phó Cảnh Hoài lạnh lùng nhìn Phó Vân Tiêu bằng ánh mắt sắc như dao tức giận nói, anh cũng không để ý rằng Phó Vân Tiêu đang ngăn cản mình, lập tức xông vào trong phòng.
Phòng hơi tối, phảng phất không khí mờ ám, nếu như Phó Cảnh Hoài không biết Bạch Tô uống phải thứ thuốc kia, cũng sẽ không nghĩ được theo hướng này nhưng...anh ta lại biết được rồi.
Vì vậy, loại cảm giác này càng làm anh ta thấy buồn nôn, anh ta cũng không hề do dự mà lập tức kéo rèm cửa sổ ra.

Cả căn phòng bỗng chốc sáng bừng lên.
Nhưng cũng vì động tác này mà người đang giả vờ ngủ trên giường kia đã bị phát hiện rồi.
Mộ Vãn Vãn giả vờ tỉnh dậy, mắt khẽ mở hé, thậm chí còn giả vờ ngái ngủ khẽ nói: “Vân Tiêu, sớm mà...!chói quá, kéo rèm cửa vào đi có được không?”
Kết quả! Cô ta mới nhìn rõ, thì ra Phó Cảnh Hoài cũng có mặt!
Cô ta sợ hãi lập tức kéo chăn lên che cơ thể mình.
Lúc này, Phó Cảnh Hoài nhìn rõ Mộ Vãn Vãn đang nằm trên giường, không hề suy nghĩ gì mà trực tiếp đấm thẳng một quyền vào mặt của Phó Vân Tiêu.
Bất ngờ không kịp đề phòng, cú đấm này đã dùng hết sức lực của Phó Cảnh Hoài.
“Đồ cầm thú!”
Phó Cảnh Hoài chửi lớn, Phó Vân Tiêu lập tức dùng sức đẩy Phó Cảnh Hoài ra, nhíu mày nhìn Mộ Vãn Vãn đang ở trên giường.
Chuyện tối hôm qua giống như một giấc mơ vậy...nhưng...trong mơ, anh lại không thể phân biệt rõ ràng người phụ nữ trên giường là Bạch Tô hay là người phụ nữ mà anh từng qua đêm một lần duy nhất kia?
Sao lại có thể biến thành Mộ Vãn Vãn được?
“Vãn Vãn, sao em lại ở đây?”
Mặc dù tất cả những gì diễn ra cũng không giống nhiều lắm với những gì mà Mộ Vãn Vãn chuẩn bị nhưng cô ta vẫn giả vờ xấu hổ nhìn vào Phó Vân Tiêu, ngượng ngùng nói: “Vân Tiêu, hôm qua anh gọi em đến đây, anh quên rồi sao?”
Phó Vân Tiêu lại cau mày, hai huyệt thái dương vô cùng đau nhức, nhưng trí nhớ liên quan đến chuyện tối qua đều rất rời rạc, hoàn toàn không thể phân biệt nổi chuyện gì đã xảy ra.
Chuyện kia...có lẽ là thực sự xảy ra.

Chỉ có điều...lẽ nào anh lại gọi Mộ Vãn Vãn tới đây? Thật sự...anh đã làm chuyện vượt ra khỏi lý trí của mình sao?”
Phó Cảnh Hoài nhìn phản ứng của hai người, không khỏi hừ lạnh, nhếch miệng kinh thường.

Có ý gì không biết?
Ngủ rồi mà còn không nhận.
Anh ta cũng chẳng còn tâm tư ở đâu mà tiếp tục nói chuyện nữa! Vốn dĩ anh chỉ thấy bất bình hộ Bạch Tô, xem ra hôm nay...Muốn bênh vực kẻ yếu cũng không cần nữa rồi!
Người đàn ông này không xứng.
Anh ta lập tức xoay người đi ra ngoài, đóng cửa rầm một tiếng.
Trên đường về tìm Bạch Tô, anh ta lái xe rất nhanh.

...
Lúc Bạch Tô tỉnh lại, nhìn thấy xung quanh mình toàn là màu trắng, không khỏi ngẩn người, nhớ lại chuyện đêm qua, mình đã làm những gì đều hiện lên trước mắt, chỉ có điều quên mất là cùng với ai!
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, chợt thấy một người đàn ông xa lạ đang ngồi trên ghế mơ màng ngủ, nhìn vào bộ đồ anh ta đang mặc thì có lẽ là bác sĩ của bệnh viện.
Làm Bạch Tô sợ hãi vội vàng ngồi dậy.
Tiếng động nhỏ này cũng vẫn làm Bạch Thiệu tỉnh dậy, anh ta mở mắt nhìn Bạch Tô: “Cô tỉnh rồi?”
Bạch Tô gật đầu, có chút e ngại: “Chuyện gì xảy ra vậy? Sao tôi lại ở trong này.”
Rõ ràng cô nhớ rằng mình ở resort Bán Nha.
“Phó Cảnh Hoài đưa cô đến.”
Bạch Thiệu cũng không nói với người lạ những thứ liên quan đến đời sống riêng tư của bệnh nhân, vậy nên trực tiếp trả lời câu hỏi không quan trọng.
Chỉ là câu trả lời này lại làm cho Bạch Tô càng thêm nghi ngờ.
“Phó Cảnh Hoài? Anh ta đưa tôi đến đây khi nào?

“Đêm qua.”
“Tại sao?”
Bạch Tô vẫn không hiểu, thật ra cô muốn hỏi Phó Cảnh Hoài tìm thấy cô lúc nào, tại sao lại đưa cô đến bệnh viện.
Nhưng cô còn chưa hỏi xong thì đã có một người đàn ông đạp cửa đi vào, anh ta trực tiếp đẩy cửa ra, nhìn về phía Bạch Tô lạnh lùng ra lệnh: “Tớ trở lại rồi, cậu ra ngoài trước đi.”
Lúc này dáng vẻ Phó Cảnh Hoài giống như một con sư tử đang nổi giận.
Bạch Thiệu nhìn Phó Cảnh Hoài, cũng rất hiểu ý liền mau chóng đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài, Phó Cảnh Hoài đã trực tiếp khóa cửa phòng lại.
Bạch Tô rất hiểu Phó Cảnh Hoài, vẻ mặt Phó Cảnh Hoài lúc này vô cùng đáng sợ.
Tâm trạng của anh ta xem ra rất không bình thường.

Phó Cảnh Hoài rất hiếm khi không khống chế được cảm xúc của mình..
Bạch Tô còn chưa nói gì, Phó Cảnh Hoài đã nhìn vào Bạch Tô rồi ra lệnh: “Rời khỏi anh ta!”
Chỉ có bốn chữ, nhưng lại làm cho Bạch Tô đang ngây ngẩn càng thêm hoang mang.
Bạch Tô không nhịn được chớp mắt nhìn Phó Cảnh Hoài: “Anh có ý gì?”
“Em biết chuyện gì xảy ra với em đêm qua không?”
Phó Cảnh Hoài tiến thêm một bước, trực tiếp ra lệnh cho Bạch Tô!.


Bình luận

Truyện đang đọc